Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 255 :

Ngày đăng: 04:42 20/04/20




- Tiểu Vũ, con đã về rồi à!



Khi nhìn thấy Tôn Thiên Vũ thì trên gương mặt người phụ nữ trung niên có nụ cười vui vẻ.



- Mẹ, đây là Tiểu Nhả, là bạn gái của con.



Tôn Thiên Vũ giới thiệu Điền Hiểu Nhã.



- Mẹ!



Điền Hiểu Nhã trực tiếp gọi người phụ nữ trung niên là mẹ:



- Con là Điền Hiểu Nhã, cùng họ với người, sau này mẹ cứ gọi con là Tiểu Nhã là được.



Không phải như Hạ Thiên không biết gì về cha mẹ Tôn Hinh Hinh, Điền Hiểu Nhã đã sớm biết rõ tình huống của cha mẹ Tôn Thiên Vũ, nàng biết rõ cha của Tôn Thiên Vũ là Tôn Vân Binh, mẹ là Điền Tố Nga. Hai người vẫn chưa lớn tuổi, đều bốn mươi lăm tuổi, nhưng dù là Tôn Vân Binh đang nằm trên giường hay Điền Tố Nga đều có vẻ hơn năm mươi tuổi.



- Tốt, tốt!



Điền Tố Nga nắm tay Điền Hiểu Nhã mà cả thấy rất vui sướng:



- Tiểu Vũ đã nói về con, nói con là cô gái tốt, có con chăm sóc Tiểu Vũ thì mẹ cũng yên tâm.



Điền Hiểu Nhã không khỏi nhìn Tôn Thiên Vũ, rõ ràng hắn cũng không nói rõ chuyện của nàng cho mẹ. Nói cách khác, Điền Hiểu Nhã là cô gái tốt sao? Làm vợ bé cho người, dù thế nào cũng không phải cô gái tốt.



- Mẹ, chị cũng về rồi.



Tôn Thiên Vũ lúc này khẽ nói, mãi đến lúc này Điền Tố Nga vẫn còn chưa thấy rõ sự tồn tại của Tôn Hinh Hinh, vì vậy mà Tôn Thiên Vũ không khỏi nhắc nhở.



- Hinh Hinh đã trở lại rồi sao?



Điền Tố Nga mỉm cười ngây ngốc, sau đó lại có chút vội vàng:



- Nó đâu?



- Mẹ!



Tôn Hinh Hinh cuối cùng cũng hô lên, hốc mắt cũng trở nên đỏ hồng mất tự nhiên. Những năm qua nàng có chút oán hận cha mẹ, nàng giận vì cha mẹ cưỡng ép gả nàng cho Trương Đại Trụ, nhưng bây giờ nhìn thấy mẹ già nua héo hắt, lại thấy cha nằm hôn mê trên giường bệnh thì tất cả oán hận giống như biến mất sạch sẽ.



Khi nghe thấy tiếng hô của Tôn Hinh Hinh thì Điền Tố Nga cuối cùng cũng quay đầu lại, bà nhìn Tôn Hinh Hinh đang đứng ngoài cửa mà vẻ mặt có chút hốt hoảng:




Ngân châm đâm vào đầu Tôn Vân Binh rồi chậm rãi chuyển động, băng hỏa linh khí xuyên qua kim để đánh tan máu bầm, chữa trị những vị trí tổn thương bên trong. Sau ba phút thì Hạ Thiên rút châm ra.



Hạ Thiên nhìn thoáng qua bình truyền dịch cho Tôn Vân Binh, hắn suy nghĩ một chút rồi rút ra, sau đó dùng châm đâm lên người ông ta vài cái. Xem xét về phương diện của Tôn Hinh Hinh, Hạ Thiên thuận tiện điều trị thân thể cho Tôn Vân Binh, vì hắn cảm thấy mình nên cảm tạ ông ta. Nếu Tôn Vân Binh không đuổi Tôn Hinh Hinh đến Giang Hải, như vậy sao hắn có thể có được một người vợ như nàng?



Sau hai phút thì Hạ Thiên lại thu ngân châm, hắn quay đầu nhìn Tôn Hinh Hinh rồi cười hì hì. Khi hắn đang định mở lời thì ngoài cửa truyền đến một âm thanh giận dữ:



- Cậu đang làm gì? Ai cho phép cậu làm xằng bậy với bệnh nhân?



Điền Tố Nga nghe được âm thanh này thì vẻ mặt không được tự nhiên, bà vội vàng đứng lên chào hỏi:



- Chào bác sĩ Trương... ....



Vị bác sĩ Trương này cũng hơn bốn mươi, trên mặt là một cặp kiếng, nếu chỉ nhìn tướng mạo thì người này có chút nhã nhặn. Nhưng bây giờ hắn đang nổi giận đùng đùng, bộ dạng tuyệt đối không nhã nhặn.



- Cậu là ai? Sao lại làm loạn ở đây? Ai bảo cậu đụng vào người bệnh?



Bác sĩ Trương xông vào phòng bệnh, hắn nhìn Hạ Thiên rồi tức giận chất vấn.



- Này, ông là thằng ngu dám nói cha vợ tôi trúng gió à?



Hạ Thiên nhìn bác sĩ Trương, hắn thuận miệng hỏi.



- Cậu nói gì?



Bác sĩ Trương nổi giận:



- Cậu cút ra ngoài cho tôi, nếu không tôi báo cảnh sát.



- Bị người ta nói là ngu ngốc cũng không biết, bây giờ tôi đã tin ông ngu ngốc rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn



Hạ Thiên lầm bầm, sau đó lắc đầu:



- Này, ông ngu ngốc, xem xét mức độ ngốc nghếch của ông, tôi không muốn so đo, nếu không lập tức cút ra thì tôi sẽ đánh người.



- Buồn cười.



Bác sĩ Trương giận đến mức run rẩy, ngay sau đó lấy ra một chiếc điện thoại trong áo blue, bắt đầu gọi điện .