Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 256 :

Ngày đăng: 04:42 20/04/20




- Gọi vài người đến, mau đến bệnh viện.



Bác sĩ Trương nói một câu như vậy thì cúp điện thoại, sau đó hắn nhìn Điền Tố Nga:



- Chị tìm người đến sao?



- Bác sĩ Trương, đây là bạ trai của con gái tôi, cũng là bác sĩ.



Điền Tố Nga dùng giọng bất an giải thích.



Bác sĩ Trương nói với vẻ mặt khinh thường:



- Bác sĩ sao? Bộ dạng chưa dứt sữa này mà là bác sĩ sao? Nếu người bệnh có chuyện không hay xảy ra thì đó là trách nhiệm của cậu.



- Ngu ngốc, ông câm miệng cho tôi, ông mới là người chưa dứt sữa.



Hạ Thiên không vui chút nào:



- Nếu ông còn tiếp tục to mồm thì tôi sẽ cho ăn đòn.



Bác sĩ Trương lại bị chửi ngu ngốc một lần nữa, tất nhiên hắn rất tức giận, nhưng hắn vừa định nổi giận thì trên giường bệnh vang lên một âm thanh hoang mang:



- Tôi...Tôi đây là...Đang ở bệnh viện sao?



Khi nghe thấy âm thanh này thì vẻ mặt bác sĩ Trương chợt biến đổi lớn, mà Điền Tố Nga thì cực kỳ vui mừng, vì người mở miệng không phải ai khác, chính là Tôn Vân Binh trước đó đang hôn mê trên giường bệnh.



- Cha, cha tỉnh rồi.



Tôn Thiên Vũ cũng mừng rỡ:



- Mẹ, con đã nói anh rể rất lợi hại, thấy không, bây giờ cha đã tỉnh, mẹ tin con chưa?



- Tin, mẹ tin.



Điền Tố Nga liên tục gật đầu, lần này sao bà không tin cho được?



Điền Tố Nga quay đầu nhìn Hạ Thiên và tranh thủ nói lời cảm tạ:



- Tiểu Hạ, cảm ơn cậu, đúng là đa tạ cậu, cũng nhờ cậu mà anh Tôn nhà tôi tỉnh lại.



- Mẹ, không cần cảm ơn cậu ấy, đây là chuyện cậu ấy phải làm.



Tôn Hinh Hinh thấy cha tỉnh lại, tất nhiên nàng cũng thở phào một hơi.



- Tố Nga, Tiểu Vũ, các người đều ở đây sao? Còn đây, đây là Hinh Hinh à?



Tôn Vân Binh liếc mắt nhìn mọi người, lão dần tỉnh táo trở lại, nhưng ngay sau đó vẻ mặt nhanh chóng biến đổi, lão hướng về phía Tôn Hinh Hinh gầm lên giận dữ:



- Cô còn không biết xấu hổ nữa sao? Còn mặt mũi quay về à? Cút cho tôi, cút ngay, cút đi thật xa.



Điền Tố Nga và Tôn Hinh Hinh đang vui sướng cũng lập tức choáng váng.



- Anh Tôn, anh làm sao vậy? Con gái vất vả lắm mới quay về, anh vô duyên vô cớ mắng con làm gì?



Điền Tố Nga nhìn Tôn Vân Binh mà có chút bực mình:



- Không phải ông còn chưa hết bệnh, đầu óc rối loạn rồi sao?



- Cô im ngay cho tôi, cô thì biết gì?
- Em nào xinh nhất?



- Tao cảm thấy em tóc vàng xinh nhất.



- Không đúng, cô bên cạnh hấp dẫn hơn.



- Tao cũng thấy em tóc vàng hấp dẫn, nhưng em này hình như là người nước ngoài, Tôn Hinh Hinh là người khác.



- Thôi chúng ta bắt cả hai quay về, Tôn Hinh Hinh giao cho đại ca, em ngoại quốc để lại cho anh em làm việc.



- Hai đứa là không đủ, phải bắt cả em thứ ba quay về, tuy kém một chút nhưng vẫn ngon hơn mấy em tiểu thư trong huyện thành này.



... ....



Đám người kia không quan tâm đến câu hỏi của Tôn Thiên Vũ, tên nào cũng dùng ánh mắt tràn đầy dâm dục nhìn chằm chằm vào ba cô gái, sau đó lại đưa ra những lời bàn luận không coi ai ra gì. Chỉ cần nghe những lời bàn luận vừa rồi thì ít nhất Tôn Hinh Hinh cũng thấy rõ, đám người này đến vì nàng.



- Hạ Thiên, trước tiên đừng ra tay, đợi tôi hỏi rõ tình huống rồi nói sau.



Tôn Hinh Hinh cảm thấy Hạ Thiên buông lỏng tay mình ra, nàng biết ngay hắn sắp ra tay, nhưng nàng cảm thấy sự việc có chút kỳ lạ, trước tiên phải biết rõ mọi chuyện rồi nói sau.



- Tôi là Tôn Hinh Hinh, ai bảo các người đến tìm tôi?



Tôn Hinh Hinh tiến lên một bước nói.



- Tao đã nói em này là Tôn Hinh Hinh.



- Đúng vậy, tao đoán đúng.



- Dáng người tốt, mặt cũng đẹp, đại ca chúng ta thật có phúc.



... ....



Vài tên thanh niên bắt đầu bàn tán rộn rã, lúc này tên cầm dao giết heo chợt rống lên:



- Con bà nó, im mồm hết cho tao, đây là đại tẩu, biết không? Còn không mau ra mắt đại tẩu?



- Vâng, Sáng Tử ca!



Mọi người lập tức lên tiếng, ngay sau đó khom lưng hành lễ với Tôn Hinh Hinh:



- Chào đại tẩu.



- Chúng mày có bị bệnh không, tao thu đám ngu ngốc chúng mày làm tiểu đệ khi nào?



Hạ Thiên không vui sướng gì.



- Tiểu tử, mày muốn chết sao?



Tên cầm dao giết heo nói:



- Với bộ dạng chó má của mày mà muốn làm đại ca chúng tao sao? Mày làm đại ca một ngón chân của tao cũng còn kém.



- Đại ca của các người là ai?



Tôn Hinh Hinh khẽ nhíu mày, sự việc hình như càng lúc càng kỳ quái.



.