Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 259 :

Ngày đăng: 04:42 20/04/20




Tôn Vân Binh vừa được cứu giống như vẫn còn choáng váng, lần này lão cũng không mắng Tôn Hinh Hinh, nhưng khi nhìn thấy đám lưu manh nằm đầy đất mà không khỏi nhìn Hạ Thiên, con gái mình tìm được bạn trai gì thế này?



Tuy Tôn Vân Binh bị trói lại sau đống đá, tuy không được nhìn thấy tình cảnh xảy ra ở phía bên kia nhưng cũng nghe được những đoạn đối thoại, vì vậy biết được đám lưu manh bị Hạ Thiên đánh ngã.



- Hinh Hinh, rốt cuộc là có chuyện gì?



Điền Tố Nga cũng không hiểu rõ tình huống. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL



- Nếu không muốn chế thì nhanh chóng đi ra.



Hạ Thiên mất kiên nhẫn nói một câu, sau đó hắn cũng không quan tâm hai ông bà Tôn Vân Binh có phản ứng gì mà lập tức kéo Tôn Hinh Hinh ra ngoài.



- Đi trước rồi nói sau.



Tôn Hinh Hinh cũng vội vàng nói một câu.



Lúc này Tôn Vân Binh và Điền Tố Nga cũng không dám nói gì, cả hai vội vàng chạy theo Tôn Hinh Hinh.



Trương Ngọc Phân nhìn bốn người Hạ Thiên khuất khỏi tầm mắt mà cảm thấy mê hoặc, Hạ Thiên cứ buông tha cho mình như vậy sao? Nhưng câu nói vừa rồi của đối phương có nghĩa là gì?



Đúng lúc này Trương Ngọc Phân đột nhiên phát hiện đám thủ hạ của mình đang bò lên, vì vậy mà trong lòng không khỏi có chút vui vẻ:



- Các người không sao đấy chứ?



Nhưng ngay sau đó Trương Ngọc Phân đã mắng:



- Chúng mày đúng là phế vật, nhiều người như vậy cũng không đấu lại một người... ....



Trương Ngọc Phân còn chưa mắng xong thì cảm thấy tình huống có chút kỳ lạ, đám người kia đều dùng ánh mắt đỏ hồng nhìn nàng. Ánh mắt này rất quen thuộc, đó chính là ánh mắt ham muốn của đàn ông, nhưng hình như tình huống còn nghiêm trọng hơn bình thường. Điều làm cho nàng cảm thấy cực kỳ hoảng sợ chính là đám người kia đang bổ nhào vào mình.



- Chúng mày muốn làm gì? Không cần phải...Tao là chị Phân...Chúng mày không muốn sống sao? Á... ....



Trương Ngọc Phân muốn bỏ chạy nhưng đã bị người ôm chặt từ phía sau, khoảnh khắc sau vài chục tên đàn ông đã phóng đến.



Cảm giác đau đớn dữ dội chợt truyền đến, Trương Ngọc Phân chỉ cảm thấy trên người mình có vài chỗ bị chọc thủng. Khoảnh khắc này nàng đã hiểu câu nói của Hạ Thiên, vài phút trước nàng muốn đám người này dùng sức cưỡng hiếp Tôn Hinh Hinh, đáng tiếc là không thành công, mà bây giờ báo ứng lại kéo lên người nàng.



Lúc này ở bên ngoài, Hạ Thiên đang ôm Tôn Hinh Hinh chậm rãi đi về phía trước, hắn lầm bầm một câu:



- Đám người kia đúng là không biết thưởng thức, ngay cả loại phụ nữ kia cũng ham muốn cho được.



- Mẹ, mọi người không sao đấy chứ?



Tôn Thiên Vũ và Điền Hiểu Nhã xuống xe chạy đến.




- Tôi cũng không hiểu rõ, nhưng Trương Đại Trụ nói như vậy, tôi chỉ có thể tin. Tóm lại tôi cảm thấy các người nên bỏ đi là an toàn nhất.



Tôn Vân Binh nói.



- Hạ Thiên, vừa rồi Trương Ngọc Phân hình như cũng nhắc đến cái tên Thái Tử.



Tôn Hinh Hinh khẽ nói.



- Quan tâm hắn là Thái Tử hay hoàng đế, dám tới làm phiền tôi, như vậy tôi sẽ xử lý hắn.



Hạ Thiên cũng không thèm quan tâm vấn đề này.



- Ơ, Hinh Hinh, cháu đã quay về, nhà tôi trông cháu như trăng trông sao đấy nhé.



Ngoài cửa chợt vang lên một âm thanh, mọi người quay đầu nhìn lại, một người đàn ông hơn năm mươi đang đứng ngoài cửa.



Tôn Vân Binh đột nhiên đứng lên:



- Anh Trương, anh đến làm gì?



- Này ông thông gia, anh nói quá kỳ quái, con dâu của tôi về nhà, tất nhiên tôi phải đến xem.



Ánh mắt ông lão họ Trương vẫn nhìn chằm chằm vào Tôn Hinh Hinh:



- Vài năm không gặp, Hinh Hinh đúng là ngày càng đẹp, Đại Trụ Tử nhà chúng tôi quả là có phúc.



- Đại Trụ Tử nhà ông đã sắp chết, ông còn có ý với chị tôi sao?



Tôn Thiên Vũ tức giận nói, người đàn ông trung niên kia là cha cha của Trương Đại Trụ, tất nhiên Tôn Thiên Vũ cũng biết.



- Này, con gái của ông cũng sắp chết, ông tranh thủ đi nhặt xác con gái là vừa.



Hạ Thiên đột nhiên nói ra một câu.



Cha Trương Đại Trụ lập tức giận tím mặt:



- Đám tiểu tử này nói vậy à? Có người nào nói chuyện với cha chú như vậy sao?



Người đàn ông trung niên còn chưa nói dứt lời thì bên ngoài đã vang lên một âm thanh:



- Anh Trương, anh Trương, có chuyện rồi, trong huyện điện thoại đến, Ngọc Phân nhà chúng ta xảy ra chuyện.