Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 260 :

Ngày đăng: 04:42 20/04/20




Khi đội trưởng Vu Tiến đội cảnh sát hình sự cục công an huyện Lâm Giang đến nhà máy khai thác đá thì nôn hết tất cả những gì đã ăn ra ngoài, hắn tin đêm nay dù có ăn gì cũng không vô.



Mà đám cảnh sát hình sự đi theo cũng thiếu chút nữa đã phun tất cả chất đắng trong bao tử ra ngoài, tình cảnh đúng là cực kỳ ác tâm.



Có hơn chục tên đàn ông động dục mà chỉ có một phụ nữ, vì vậy mà có vài tên đàn ông phong tình trở thành con mồi của đám đàn ông động dục. Vì vậy tình cảnh chán ghét nhất đối với đám cảnh sát đã xuất hiện.



- Đội trưởng, phải làm sao?



Có một cảnh sát với sức chịu đựng tốt mở miệng hỏi.



- May nói người đưa súng gây mê đến đây.



Vu Tiến cố gắng chịu đựng xúc động rút súng bắn chết đám khốn nạn kia, hắn hạ lệnh.



Vài phút sau súng gây mê đã được đưa đến, Vu Tiến Cường và đám cảnh sát hình sự cũng không nhịn được phải xạ súng gây mê vào đám người khốn kiếp, tất cả đám đàn ông động dục đều bị bắn gục.



- Gọi bệnh viện đưa xe cứu thương đến đây ngay.



Vu Tiến tiếp tục hạ lệnh.



Vài phút sau đám bác sĩ và y tá bệnh viện có kiến thức rộng rãi cũng bị kéo đến, một tiểu y tá đáng thương trực tiếp hôn mê bất tỉnh, đừng nói là cứu người, cứu mình còn chưa kịp.



Sáu giờ tối, khi Vu Tiến về đến đội cảnh sát hình sự, hắn muốn uống một ly cà phê sữa để hồi phục tinh thần, nhưng khi vừa pha xong, nhìn vào bọt cà phê và chất sữa lại nhớ đến tình cảnh khốn kiếp kia, vì vậy mà cực kỳ khó chịu, cũng không thể uống trôi.



- Đội trưởng!



Một cảnh sát hình sự đi đến, đây là Miêu Dũng được Vu Tiến phái đến bệnh viện, cũng là một trong những trợ thủ đắc lực của Vu Tiến.



- Tình huống của đám người kia thế nào?



Vu Tiến hỏi.



- Người phụ nữ kia, Trương Ngọc Phân đã chết.



Miêu Dũng khẽ nói:



- Đám người kia đều sống, nhưng... ....



- Nhưng cái gì?



Vu Tiến nhíu mày hỏi.



- À, đều bị phế.



Vẻ mặt Miêu Dũng rất cổ quái.



- Phế? Tàn phế sao?



Vu Tiến còn chưa hiểu.



- Cứ xem là thế.



Miêu Dũng cười gượng.




- Nếu đã biết sao còn chưa chịu nói.



Cảnh sát kia quát lớn.



- Cũng vì biết nên tôi không nói.



Hạ Thiên cười hì hì:



- Vì tôi thích ảnh hưởng đến công vụ.



Viên cảnh sát kia lập tức nổi nóng:



- Được, tiểu tử cậu dám chủ tâm làm loạn, tốt lắm, không phải thích ảnh hưởng đến công vụ sao? Trước tiên tôi bắt cậu cái đã.



Viên cảnh sát nói xong thì xuống xe, sau đó hắn lấy ra một bộ còng. Nhưng hắn đột nhiên cảm thấy hoa mắt, sau đó trên tay mát lạnh. Một giây sau hắn chợt choáng váng, cái gì đây? Hắn vừa lấy còng ra định bắt người, sao bây giờ lại còng trên tay mình?



- Không phải anh muốn bắt tôi sao? Sao lại tự bắt mình rồi?



Hạ Thiên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn viên cảnh sát:



- Chẳng lẽ anh là người thích ngược đãi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn



- Thằng khốn, chỉ có mày mới thích ngược đãi.



Viên cảnh sát kia bị chọc tức, hắn quay đầu nói với viên cảnh sát trên xe:



- Dũng ca, mau xuống hỗ trợ.



Cửa sau xe cảnh sát mở ra, hai cảnh sát bước xuống, một người trong số đó là Miêu Dũng. Khi Miêu Dũng thấy tình huống này thì không khỏi nhíu mày:



- Có chuyện gì?



- Tiểu tử này cố ý làm khó.



Viên cảnh sát bị còng nhìn Hạ Thiên rồi dùng giọng tức tối nói.



- Là cậu gây ảnh hưởng chuyện công vụ?



Miêu Dũng nhìn Hạ Thiên.



Hạ Thiên khẽ gật đầu:



- Đúng vậy.



- Sao cậu làm vậy?



Miêu Dũng không ngờ Hạ Thiên sảng khoái thừa nhận như vậy.



Hạ Thiên cười hì hì:



- Vì bây giờ tôi đang buồn chán.