Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 28 : Giết người không dùng dao

Ngày đăng: 04:38 20/04/20




Hạ Thiên liếc mắt mà mặc kệ Tôn Thiên Vũ, nếu không vì sợ tiểu tử này sẽ liên lụy đến Tôn Hinh Hinh thì hắn cũng chẳng thèm quan tâm, không có bản lĩnh thì đừng nên động vào vợ của kẻ khác.



Tôn Hinh Hinh lại càng hoảng sợ:



- Hạ Thiên, cậu đừng xúc động, giết người phạm pháp.



Tôn Hinh Hinh chẳng biết Hạ Thiên còn có bản lĩnh khác hay không, nhưng nàng thật sự tin đối phương có thể làm thịt vị giám đốc kia.



- Nếu không bị người ta biết được thì không phạm pháp.



Hạ Thiên không cho là đúng, nhị sư phụ giết rất nhiều người mà chẳng phải còn chưa bị ai bắt đi sao?



- Nhưng giết người thì không tốt.



Tôn Hinh Hinh rất sợ Hạ Thiên sẽ giết người:



- Phải có biện pháp khác chứ?



- Tất nhiên là có, nhưng phiền phức hơn.



Hạ Thiên thấy Tôn Hinh Hinh có chút lo lắng thì nói thêm:



- Chị Hinh, chị không thích giết người thì tôi sẽ không làm, tôi dùng biện pháp khác là được.



- Anh thật sự có biện pháp sao?



Tôn Thiên Vũ nhịn không được phải hỏi một câu.



- Chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi.



Hạ Thiên duỗi lưng nói:



- Nói cho tôi biết địa chỉ của tên kia, bây giờ tôi sẽ đi thu phục.



Đế Cảnh Hào Viên là một khu biệt thự, mỗi ngôi biệt thự trong đây phải có giá hơn chục triệu, người có thể tiến vào đây ở thì phần lớn đều có tiền. Nơi đây cũng được coi là khu nhà giàu của thành phố Giang Hải, thanh danh cũng tương xứng với thực tế, dù người có tiền chưa hẳn đều ở đây, nhưng ở đây chắc chắn phải có tiền.



Mã Hùng Binh chính là một trong những ông chủ của khu biệt thự Đế Cảnh Hào Viên, thân là chủ tịch tập đoàn Thiên Mã, khi mới bắt đầu phát triển thì đã tiến ngay vào chỗ này, chưa đến mười năm hắn đã kiếm được hơn mười tỷ đồng, nhảy vào hàng ngũ phú hào của thành phố Giang Hải



Tất nhiên đàn ông có tiền mà chẳng tìm cho mình vài em xinh tươi đúng là có lỗi với chính bản thân, nói ra cũng bị người ta xem thường. Vì vậy Mã Hùng Binh cũng nuôi vài tình nhân xinh đẹp có thân hình và khí chất, khi tình nhân ngày càng nhiều thì càng khó thể trông nom cho đủ. Nhưng không ngờ cũng vì vậy mà người tình bị kẻ khác chăm sóc dùm.



Điều này làm cho Mã Hùng Binh rất tức giận, điều này cũng rất bình thường, bất kỳ tên đàn ông nào găp phải chuyện như vậy cũng đều tức tối. Nhưng Mã Hùng Binh tức tối còn khủng bố hơn người thường, bình thường đàn ông chỉ muốn đánh cho tên gian phu một trận là xong nhưng hắn lại muốn Tôn Thiên Vũ phải biến mất khỏi thế giới này.



Nhưng vài ngày trôi qua mà thủ hạ không tìm được Tôn Thiên Vũ, điều này làm cho Mã Hùng Binh cảm thấy rất tức tối, sau đó hắn trút giận lên người cô tình nhân, hắn dùng một viên Viagra rồi giằng co với cô nàng trên giường nửa buổi tối.



Sau khi bùng ra tất cả tinh lực thì Mã Hùng Binh cũng kiệt sức xuống ngựa, hắn đang định vào nhà tắm thì đột nhiên khựng lại như gặp phải quỷ:




- Xong rồi, về thôi.



Hạ Thiên nói với vẻ mặt thoải mái.



- Thật sao?



Tôn Thiên Vũ hình như vẫn còn cảm thấy khó thể tin.



Đúng lúc này chuông điện thoại chợt vang lên, Tôn Thiên Vũ vội vàng lấy điện thoại ra, sau đó vội vàng nhấn nút nghe:



- Tiểu Nhã, là em sao? Em nói thật sao? Tốt, tốt, anh đang ở bên ngoài Đế Cảnh Hào Viên, tốt, anh ở đây chờ em.



Tôn Thiên Vũ cúp điện thoại rồi dùng ánh mắt hưng phấn nhìn Hạ Thiên:



- Tiểu Nhã nói nàng sẽ ra ngay!



- À, cậu ở đây chờ đi, tôi đi về trước.



Hạ Thiên xoay người muốn bỏ đi.



- Anh rể, đợi chút.



Tôn Thiên Vũ vội vàng nói.



"Anh rể?"



Hạ Thiên nghe được Tôn Thiên Vũ xưng hô như vậy thì ấn tượng về đối phương chợt đổi mới, không sai, tiểu tử kia có tương lai.



- Tiểu Vũ, có chuyện gì?



Hạ Thiên cũng sửa lại cách xưng hô, trên mặt là nụ cười hài lòng.



Tôn Thiên Vũ có chút buồn bực, người này rõ ràng đã coi mình là anh rể của hắn, lại gọi hắn như chị gái. Tuy hắn cảm thấy như vậy nhưng có một anh rể như Hạ Thiên là không tồi, nhưng vấn đề là Tôn Thiên Vũ đã biết người này mới mười chín tuổi qua miệng chị gái, thậm chí còn nhỏ hơn hắn hai tuổi, như vậy mà trước đó liên tục gọi là cậu xưng anh, bây giờ lại gọi là Tiểu Vũ, điều này làm hắn cảm thấy có chút quái dị.



- Anh rể, bây giờ đã muộn, khu biệt thự này lại không có xe buýt, bình thường cũng không có taxi, bây giờ anh đi về thì mất rất nhiều thời gian.



Vẻ mặt Tôn Thiên Vũ có vẻ rất nịnh nọt:



- Nếu không thì anh chờ chút, tiểu Nhã sẽ lái xe ra, em sẽ bảo cô ấy tiễn anh về.



- Được rồi.



Hạ Thiên suy nghĩ một chút rồi đồng ý, thật ra hắn cảm thấy mình đi quá nhanh, không hỏi qua chỗ ở, hơn nữa còn chưa quen đường, sợ rằng lại tiếp tục lạc đường thì không tốt.