Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 296 : Uy hiếp Lâm Tử Hào

Ngày đăng: 04:43 20/04/20




Khi nghe được những lời của Lãnh Băng Băng thì Hạ Thiên có chút buồn bực:



- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, sao chị lại thả Lâm Tử Hào?



- Diệp Mộng Vân sửa khẩu cung, nàng nói mình là bạn gái của Lâm Tử Hào, bọn họ chỉ đang chơi đùa, tất nhiên sẽ không được coi là cưỡng hiếp, tôi ngoài phải bỏ qua, còn biện pháp gì nữa?



Lãnh Băng Băng tức giận nói.



- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, giờ chị biết tên ngốc Lâm Tử Hào ở đâu không?



Hạ Thiên hỏi.



- Sao tôi biết được?



Lãnh Băng Băng có chút mất hứng:



- Tôi đang rất bận, cũng không thể nói chuyện với cậu.



Lãnh Băng Băng nói không nói thì lập tức cúp điện thoại.



- Mấy ngày trước tôi xem ti vi, nghe vợ người ta sau khi kết thúc nói chuyện điện thoại với chồng thường nói goodbye gì đó, sao mỗi lần cảnh sát tỷ tỷ đều không chịu gánh vác trách nhiệm, cứ trực tiếp cúp máy như vậy?



Hạ Thiên lầm bầm rất bất mãn.



Mộc Hàm nghe thấy vậy mà dở khóc dở cười, cái gì mà goodbye, đúng là.



- Chồng, hay lần sau chúng ta hãy tìm Lâm Tử Hào?



Mộc Hàm thấy Hạ Thiên có chút buồn bực thì dùng giọng dịu dàng nói.



- Không được, hôm nay nhất định phải đày ải tên khốn kia.



Hạ Thiên rất bực bội, hắn ép Lâm Tử Hào cưỡng hiếp người khác dễ dàng lắm sao? Kết quả là hắn ngủ một giấc và Lâm Tử Hào đã rời khỏi cục cảnh sát, đây đúng là khiêu khích.



- Này, chồng, có muốn tôi điện thoại cho Lâm Tử Hào, tôi sẽ hẹn hắn ra ngoài.



Mộc Hàm suy nghĩ rồi nói:



- Tôi điện thoại cho hắn, chắc chắn hắn sẽ xuất hiện.



- Đét.



Mộc Hàm vừa nói xong những lời này thì đã bị Hạ Thiên kéo nằm sấp lên đùi, sau đó hắn vỗ vào mông nàng.



- Chồng, sao lại đánh mông người ta?



Mộc Hàm cực kỳ thẹn thùng, trong lòng cũng có chút uất ức, nàng rõ ràng có ý giúp hắn giải quyết ưu phiền, sao lại bị đánh/



- Chị là vợ tôi, bây giờ lại muốn quyến rũ đàn ông khác, tất nhiên phải bị đánh mông.


Gương mặt Diệp Mộng Oánh có thêm vài phần lạnh lùng.



- Giám đốc Diệp, cô nói sai rồi, chúng ta đang bình tâm thương lượng.



Lâm Tử Hào lắc đầu:



- Tất nhiên, nếu giám đốc Diệp không tin, như vậy cũng có thể chứng thực.



- Thế thì không cần, đường đường là công tử của bí thư tỉnh ủy, bản lĩnh hạ lưu như vậy luôn phải có.



Trong lời nói của Diệp Mộng Oánh tràn đầy hương vị trào phúng:



- Nhưng tôi muốn nhắc nhở các người, tập đoàn Thiên Nam chúng tôi làm ăn đường đường chính chính, sau nhiều năm gặp nhiều uy hiếp, đây không phải lần đầu tiên có sóng gió.



- Giám đốc Diệp, tôi cũng từng nghe thấy thủ đoạn của Diệp lão tiên sinh ngày xưa, nhưng bây giờ là xã hội pháp trị, tất cả những gì tôi làm đều nằm trong phạm trù pháp luật cho phép. Nếu giám đốc Diệp sử dụng thủ đoạn phi pháp thì sẽ tự tìm phiền toái.



Lâm Tử Hào dùng giọng không chút lo lắng nói.



- Cũng không cần nhọc lòng Lâm tiên sinh phải quan tâm.



Diệp Mộng Oánh khoát tay:



- Nếu hai vị đã nói xong thì có thể đi.



- Diệp Mộng Oánh, cô có ý gì?



Diệp Mộng Vân rất tức giận:



- Cô muốn đuổi chúng tôi đi vậy sao? Cô thích cá chết lưới rách à?



- Giám đốc Diệp, cô không muốn nói chuyện tốt đẹp sao?



Lâm Tử Hào nhíu mày.



- Lâm tiên sinh, bây giờ anh có thể điện thoại, nếu công ty chúng tôi có thể ngừng kinh doanh, như vậy tôi cũng có vài ngày nghỉ xả hơi.



Diệp Mộng Oánh cười nhạt một tiếng:



- Những ngày qua tôi cũng không có thời gian ở bên chồng, nếu anh có thể cho tôi cơ hội, tôi sẽ rất cảm kích.



- Giám đốc Diệp, cô đang uy hiếp tôi sao?



Vẻ mặt Lâm Tử Hào chợt biến đổi, ngày trước Diệp Mộng Oánh công khai tuyên bố Hạ Thiên là hôn phu trước mặt rất nhiều phóng viên, bây giờ không ai không biết, chồng trong miệng Diệp Mộng Oánh chính là Hạ Thiên.



- Lâm tiên sinh, tôi có uy hiếp anh sao?



Diệp Mộng Oánh rất kinh ngạc.