Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 297 : Tôi rất ẩn nhẫn
Ngày đăng: 04:43 20/04/20
- Giám đốc Diệp, cô đừng nghĩ rằng tôi sợ Hạ Thiên.
Lâm Tử Hào cắn răng nói, hắn ở lại đồn cảnh sát vài ngày, đây là những gì mà cả đời hắn chưa từng gặp phải. Dù không có chứng cứ nhưng Lâm Tử Hào nhận định đây là Hạ Thiên ra tay với mình, lúc đó trong đám người chỉ có mình Hạ Thiên làm được điều này.
Trên mặt Diệp Mộng Oánh lộ ra nụ cười cổ quái:
- Thì ra Lâm tiên sinh sợ chồng tôi sao? Đa tạ anh đã nhắc nhở tôi, tôi còn không biết chuyện này.
Diệp Mộng Oánh thật sự không phải dùng Hạ Thiên để uy hiếp Lâm Tử Hào, nàng chẳng qua chỉ tùy tiện nói ra như vậy, nàng rất muốn bớt chút thời gian ở bên cạnh Hạ Thiên. Nhưng nàng cũng không ngờ mình làm cho Lâm Tử Hào hiểu lầm, điều này làm nàng kỳ quái, Hạ Thiên rốt cuộc đã làm gì với Lâm Tử Hào?
Trong mắt Lâm Tử Hào lóe lên cái nhìn tức giận:
- Giám đốc Diệp, tôi nói cho cô biết, trên đời này có rất nhiều người trị được hắn.
- Thật ra anh không cần nói cho tôi biết, anh chỉ cần để chồng tôi đến nghe là được.
Vẻ mặt Diệp Mộng Oánh có chút cổ quái:
- Không bằng Lâm tiên sinh xoay người lại, chính anh nói cho cậu ấy biết?
- Này, tên ngốc Lâm Tử Hào, tới tìm mỹ nữ tỷ tỷ của tôi làm gì?
Một giọng nói bất mãn vang lên sau lưng Lâm Tử Hào, mà Lâm Tử Hào luôn khắc cốt ghi tâm âm thanh khốn nạn này.
Lâm Tử Hào và Diệp Mộng Vân hầu như cùng xoay người, sau đó cả hai nhìn thấy Hạ Thiên đang đứng ngoài cửa, bên cạnh Hạ Thiên còn có một chú chim nhỏ nép vào người, là Mộc Hàm.
- Hạ Thiên, tôi nói cho cậu biết, cậu đừng kiêu ngạo quá lâu.
Lâm Tử Hào nghiến răng nghiến lợi nhìn Hạ Thiên, giống như hận không thể xé xác đối phương.
- Tôi rất kiêu ngạo sao?
Hạ Thiên có chút buồn bực:
- Tôi rất ẩn nhẫn ấy chứ?
Diệp Mộng Oánh không khỏi mỉm cười, Hạ Thiên cũng coi như an phận thì khắp thiên hạ ai cũng an phận.
- Đúng vậy, chồng tôi trước nay luôn an phận.
Mộc Hàm ở bên cạnh phụ họa, nàng thấy một người với năng lực như Hạ Thiên thì những hành động trước nay có thể nói là an phận.
- À, nếu tôi muốn kiêu ngạo thì nên kéo tên ngu Lâm Tử Hào này lên sân thượng, sau đó thả xuống xem chơi.
Hạ Thiên rất hài lòng với cách nói của Mộc Hàm.
- Cậu.
Lâm Tử Hào dùng ánh mắt hung hăng nhìn Hạ Thiên:
- Ngày đó ở Đêm Giai Nhân, có phải cậu hại tôi?
Hạ Thiên không nói gì, hắn đột nhiên buông tay, thân thể Lâm Tử Hào rơi xuống.
- Không cần...Cứu... ....
Lâm Tử Hào hét ầm lên không cần phong độ, nhưng ngay sau đó hắn phát hiện mình còn chưa rơi xuống đất. Sau khi xem xét lại hắn mới thấy mình được Hạ Thiên nắm lấy chân, rõ ràng nếu đối phương buông tay thì hắn chắc chắn sẽ chầu Diêm Vương.
- Thằng ngu, tao ghét nhất có người uy hiếp mình.
Hạ Thiên rất bất mãn:
- Mày nếu tiếp tục nói lung tung, tao sẽ ném mày xuống.
- Mày...Mày rốt cuộc muốn gì?
Vẻ mặt Lâm Tử Hào xanh như đít nhái.
- Đơn giản thôi, mày liên lạc với người của Ám Ảnh Đoàn, hủy bỏ ủy thác ám sát Tiểu Kiều là được.
Hạ Thiên mỉm cười, hắn khẽ dùng sứ kéo Lâm Tử Hào lên, sau đó lại ném xuống.
- Cái gì là Ám Ảnh Đoàn?
Lâm Tử Hào ra vẻ mê hoặc:
- Tao không mướn người giết Tiểu Kiều, sao lại hủy bỏ?
- Hừ, tao cho mày xuống hôn đất.
Hạ Thiên rất bực bội, hắn chuẩn bị buông tay.
- Dừng tay, mau dừng tay, tao thật sự không biết cái gì là Ám Ảnh Đoàn, tao cũng không mướn người giết Kiều Tiểu Kiều.
Lâm Tử Hào treo trên bầu trời, vẻ mặt hắn trắng bệch, hắn quát lớn:
- Sao tao lại giết Tiểu Kiều? Năm xưa tao rất tốt với cô ấy.
- Tiểu Kiều là vợ tao, mày đối xử tốt với cô ấy làm gì?
Hạ Thiên rất bất mãn, hắn nắm chặt lấy quần áo của Lâm Tử Hào rồi vung vẫy trên không:
- Này, cho mày một cơ hội cuối cùng, hủy bỏ ủy thác với Ám Ảnh Đoàn, như vậy tao sẽ không ném mày xuống.
- Hạ Thiên, tao phải làm sao mày mới tin, tao không mướn người giết Tiểu Kiều?
Lâm Tử Hào gào lên:
- Mộc Hàm, cô biết ai phái tôi đến làm việc, cô cũng biết, nếu muốn giết người, tôi căn bản không đến lượt mời sát thủ, phải không?
Cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, Lâm Tử Hào bắt đầu cầu cứu với Mộc Hàm.