Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 298 : Nhảy lầu
Ngày đăng: 04:43 20/04/20
- Điều này cũng chưa hẳn, Triệu công tử dù có năng lực giết người, nhưng hắn sẽ cơ bản không can thiệp vào những chuyện mà các người đang làm. Nếu chuyện gì hắn ta cũng đều tự mình ra tay, như vậy còn cần đám nô tài như các người làm gì?
Mộc Hàm hừ khẽ một tiếng:
- Hơn nữa chính tai tôi đã nghe nói, Kiều gia nếu không có Kiều Tiểu Kiều thì sẽ chẳng thể chịu nổi một đòn, đây rõ ràng có ý nghĩ bất chính, anh không muốn Tiểu Kiều chết sao?
- Không phải, cho đến bây giờ tôi cũng không muốn Tiểu Kiều phải chết, tôi chỉ muốn tạo ra tình huống Tiểu Kiều bất lực phải cầu xin trợ giúp. Vì vậy tôi có thể khống chế Tiểu Kiều, sau đó hoàn toàn khống chế Kiều gia.
Lâm Tử Hào vội vàng nói:
- Mộc Hàm, cô cũng biết, Triệu công tử muốn có được một Kiều gia có Kiều Tiểu Kiều, nếu không có Kiều Tiểu Kiều thì Kiều gia sẽ không có giá trị lớn với Triệu công tử, sẽ không đáng để tranh giành.
- Lâm Tử Hào, tôi cũng không biết những vấn đề này.
Mộc Hàm có chút bất mãn, sau đó nàng quay dầu nhìn Hạ Thiên:
- Chồng, nghe hắn nói như vậy hình như cũng không mướn sát thủ, chúng ta nên xử lý hắn thế nào đây?
- Nếu đã không phải là hắn, như vậy cũng không còn giá trị sử dụng, vậy thì ném xuống cho rồi.
Hạ Thiên thuận miệng nói, sau đó hắn khẽ buông tay, thân thể Lâm Tử Hào rơi thẳng xuống.
- Á... ....
Lâm Tử Hào phát ra tiếng gào thê lương thảm thiết.
Mộc Hàm ngây người, một lúc lâu sau mới lên tiếng:
- Chồng, cậu...Cậu thật sự ném hắn xuống sao?
- Không ném thì giữ lại làm gì? Dù sao hắn sớm muộn gì cũng phải chết, chết sớm thì tốt hơn.
Hạ Thiên ra vẻ rất quan tâm:
- Tôi vì tốt cho hắn.
Mộc Hàm có chút sững sờ, người ta tốt xấu gì cũng là công tử của bí thư tỉnh ủy, cứ chết như vậy sao?
Khoảnh khắc này Mộc Hàm có chút lo lắng, vấn đề này thật sự là chuyện lớn, nhưng sau khi suy xét lại cẩn thận thì thân phận của Lâm Tử Hào còn kém cả Lý Minh Hiên, Hạ Thiên có thể phế Lý Minh Hiên, bây giờ giết chết Lâm Tử Hào cũng không đáng là gì.
- Ủa?
Hạ Thiên đột nhiên cảm thấy có gì đó kỳ lạ, sao không còn nghe thấy âm thanh của Lâm Tử Hào? Chẳng lẽ bị hù chết giữa không trung? Nếu thật sự là như vậy thì đúng là quá nhát gan.
Hạ Thiên ló đầu ra nhìn thì có chút sững sốt, hắn tức giận mắng lớn:
- Tên khốn nào giám đối nghịch với tôi?
- Cô không thể không chết đi sao?
Hạ Thiên bĩu môi, hắn xoay người bỏ đi, người phụ nữ kia còn muốn kêu gào nhưn Hạ Thiên đã biến mất.
- Sao vậy, sao không chết?
- Kỳ quái, sao vậy nhỉ? Dù không chết cũng phải gãy tay gãy chân chứ?
- Hình như có người chụp được cô ta... ....
- Tôi thấy có một người phóng lên đẩy người phụ nữ kia xuống mà... ....
- Các người nhất định là hoa mắt, tôi chỉ thấy cảnh sát dùng nệm đỡ được người phụ nữ kia... ....
Đám người bắt đầu nghị luận ồn ào, cảnh sát cũng đưa người phụ nữ kia đi, dân chúng vây quanh không còn gì để xem, vì vậy nhanh chóng bỏ đi.
Lúc này chiếc Audi A7 của Mộc Hàm cuối cùng cũng có thể chạy đi, Hạ Thiên ngồi trong xe thầm nói:
- Cuối cùng cũng đuổi được đám người này đi.
- Chồng, sao cậu lại đẩy người phụ nữ kia xuống?
Mộc Hàm vừa lái xe vừa hỏi:
- Anh không thể kéo người ta lại sao?
Mộc Hàm thấy rất rõ động tác của Hạ Thiên, trong đầu nàng có ý nghĩ cổ quái, chẳng lẽ chồng mình không ném chết Lâm Tử Hào, bây giờ muốn đẩy ngã một người khác để đền bù sao?
- À, Đại sư phụ có nói, người nhảy lầu thường phải cho bọn họ chính thức trải nghiệm một lần, như vậy sau này sẽ chừa đến già.
Hạ Thiên thuận miệng nói:
- Chị không thấy người phụ nữ kia kêu cứu sao? Sau này cô ta sẽ không nhảy lầu nữa.
Mộc Hàm nghe như vậy thì không khỏi dùng ánh mắt quái dị nhìn Hạ Thiên, cũng không ngờ chồng mình có lúc hảo tâm như vậy.
Một lát sau xe chạy vào khu Cảnh Uyển, Mộc Hàm chạy đến biệt thự số mười ba, khi dừng xe thì Hạ Thiên bước xuống lấy chìa khóa mở cửa.
Hai người vừa vào phòng khách thì cửa nhà tắm cũng mở ra, một cô gái vừa dùng khăn chà xát mái tóc vừa nói:
- Thoải mái quá, nơi này rất tốt, mình muốn ở đây một lúc... ....
Cô gái thấy Hạ Thiên và Mộc Hàm thì không khỏi hét ầm lên:
- Các người là ai? Vào bằng cách nào?