Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 300 : Họ Triệu đều chán ghét
Ngày đăng: 04:43 20/04/20
- Đại ca, nửa tháng sau Triệu Vũ Cơ sẽ đến Giang Hải biểu diễn.
Khi nghe nói Hạ Thiên chuyển hướng lên người Triệu Vũ Cơ thì tên mập vội vàng nói.
Tuy Vương Kiệt cảm thấy đại ca Hạ Thiên rất hùng mạnh, nhưng em gái của hắn mới mười hai tuổi, thật sự còn quá nhỏ. Nếu Hạ Thiên thật sự đưa hứng thú với em gái của hắn chuyển lên người Triệu Vũ Cơ, như vậy tất nhiên là cầu còn chưa được.
- À, đến lúc đó anh sẽ đi xem, nếu cô ấy thật sự xinh đẹp thì anh sẽ lấy làm vợ.
Hạ Thiên thuận tay trả hình cho tên mập:
- Chú nhanh chóng đưa hai đứa này đi, miễn cho bọn họ làm phiền anh.
Đối với Hạ Thiên bây giờ thì em gái của tên mập hay Triệu Vũ Cơ cũng không quan trọng, quan trọng là đuổi hai bóng đèn đi, sau đó muốn làm gì cũng được.
- Tốt, đại ca, em đi đây.
Tên mập cũng không tiếp tục nói nhảm, hắn tranh thủ thời gian bỏ đi, nếu không sợ rằng đại ca sẽ có hứng thú với em gái của hắn.
Tên mập vừa đi thì Hạ Thiên đã điện thoại cho Mộc Hàm.
Điện thoại đổ chuông khá lâu, cuối cùng Mộc Hàm mới nhận điện thoại:
- Chồng, cậu tìm tôi làm gì?
- Vợ, tôi vừa đuổi hai đứa kia đi rồi, bây giờ chị đang ở đâu?
Hạ Thiên hỏi.
- Ơ... ....
Mộc Hàm chợt ngẩn ngơ:
- Chồng, tôi đã về chỗ Tiểu Kiều rồi, tôi còn tưởng rằng lúc này cậu không rảnh.
Hạ Thiên đang định nói thêm vài lời thì bên kia chợt có một âm thanh vang lên:
- Sư phụ, anh tìm chị Hàm làm gì? Chị Hàm đang đang luyện công với tôi, anh muốn cùng chị Hàm chơi trò ngược đãi thì đợi đến tối. Được rồi, vậy nhé, cúp máy đây.
Người nói là Triệu Thanh Thanh, nàng nhanh chóng nói vài lời, sau đó cũng không cho Hạ Thiên cơ hội nói chuyện, nàng cúp điện thoại. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Hạ Thiên chợt sinh ra xúc động muốn đi đánh Triệu Thanh Thanh, nha đầu kia quá đáng ghét.
- Ông xã, điện thoại kìa... ....
Điện thoại lại đổ chuông, lần này là Mộc Hàm điện thoại lại.
- Chồng, xấu hổ quá, tôi tạm thời không thể đi với cậu được, nếu không thì đợi đến tối nhé? Đến tối chúng ta sẽ gặp mặt ở căn phòng lần đầu tiên gặp nhau, sau đó... ...
Giọng nói của Mộc Hàm có chút ngượng ngùng:
- Sau đó cậu muốn làm gì cũng được.
- Chị Hàm, nhanh lên.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng thúc giục của Triệu Thanh Thanh, sau đó nàng còn lớn tiếng:
- Này sư phụ, giữa ban ngày mà còn muốn "mèo mỡ", ảnh hưởng không tốt đâu.
Hạ Thiên cũng không quan tâm cô gái có đồng ý hay không, hắn cầm giỏ trúc bước đi.
- Đứng lại cho tao.
Tên quản lý đô thị gầm lên rồi đuổi theo:
- Con bà nó, mày đánh ông mà muốn chạy sao?
Tên quản lý đô thị còn chưa nói dứt lời đã dùng côn đánh về phía Hạ Thiên.
- Quản lý đô thị đánh người.
Bên đường có người hô lên.
Những năm gần đây đám quản lý đô thị thường hay đánh người, điều này đã sớm làm cho nhân dân căm phẫn, vì vậy khi người kia hét lên thì lập tức có người đến vây quanh, còn có người dùng điện thoại chụp ảnh, chuẩn bị đưa hình ảnh quản lý đô thị đánh người lên mạng.
- Á... ....
Mộ tiếng hét thảm thiết vang lên, tên quản lý đô thị hùng hổ đã văng ra ngã trên nền đất.
Mọi người chợt ngẩn ngơ, ngay sau đó bắt đầu hưng phấn:
- Có người đánh quản lý đô thị.
Nếu so với sự việc quản lý đô thị đánh người thì có người đánh quản lý đô thị luôn làm lòng người hưng phấn, người vây quanh hận không thể tiến lên cho quản lý đô thị vài đạp, nhưng bọn họ chỉ suy nghĩ như vậy mà thôi, cũng không dám tiến lên hành động.
Tên quản lý đô thị còn lại đang cầm giỏ lựu, hắn định quay về chia cho người trong phòng cùng ăn, khi thấy đồng bạn bị đánh bay thì hắn cũng cực kỳ tức giận. Ngay cả quản lý đô thị cũng dám đánh sao? Gần đây chỉ có quản lý đô thị đánh người, bây giờ đến lượt mình bị đánh, nhục nào sao nhịn được?
- Muốn chết hả mày?
Tên quản lý đô thị buông giỏ lựu, hắn vung côn phóng về phía Hạ Thiên.
- Sao các người dai vậy?
Hạ Thiên không vui vẻ gì, hắn tung một đá trúng ngay bụng tên quản lý đô thị, người này đau đến mức ôm bụng cong người như tôm.
Hạ Thiên lại tung một cước đá văng tên quản lý đô thị, tên này rơi ngay bên cạnh tên vừa rồi, hắn nói:
- Đừng đến làm phiền tôi, nếu không tôi đánh cho liệt giường.
Hạ Thiên để lại những lời đó rồi xoay người bỏ đi, hai tên quản lý đô thị cũng không dám đi theo. Tất nhiên, dù muốn cũng không thể làm gì, lúc này bọn họ còn đau đến mức chưa thể đứng lên.
- Đúng là quá pro!
- Sướng quá!
... ....
Mọi người cùng nhau nghị luận, mà cô gái bán lựu cũng ngây người, đến lúc này nàng mới phát hiện trên tay mình quá nhiều tiền, ít ra cũng vài ngàn đồng.
- Ông nội, điều này...Quá nhiều tiền.
Cô gái chợt ngẩn ngơ, sau đó nàng xách giỏ lựu lên rồi kéo ông bỏ chạy:
- Ông nội, chúng ta mau đuổi theo, đại ca kia đưa quá nhiều tiền.