Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 345 : Đô trâu
Ngày đăng: 04:44 20/04/20
Đái Dũng nói xong những lời này thì phát hiện ánh mắt đám người nhìn mình càng thêm kỳ quái, điều này vừa làm hắn bất mãn vừa rất nghi hoặc. Rốt cuộc mình nói sai điều gì? Sao đám sinh viên chết tiệt này lại nhìn mình bằng ánh mắt quỷ dị như vậy?
Chỉ nhìn ánh mắt thì sẽ biết bọn họ đang có ý nghĩ gì? Đúng rồi, bọn họ coi Đái Dũng mình là ngu ngốc.
Đái Dũng đang muốn nổi nóng, để dạy sinh viên này một bài học, đột nhiên hắn lại nghe được một câu:
- Chú nói không sai, tên của anh có phong cách không giống bình thường, sao anh không nhớ mình thu một tiểu đệ như chú nhỉ?
Đái Dũng ngây người, hắn nhìn Hạ Thiên, đầu óc có chút hỗn loạn:
- Cậu...Cậu nói gì?
- Cậu ta chính là Hạ Thiên, không phải anh làm tiểu đệ cho cậu ta sao? Sao không nhận ra đại ca của mình?
Thư Tịnh không khỏi cười nhạo. Nguồn: https://truyenfull.vn
- Đúng vậy, sao làm tiểu đệ mà không xứng chức như vậy?
- Tôi thấy người này căn bản là khoác lác, cũng không phải là tiểu đệ của Hạ Thiên.
- Thì ra đây chỉ là một tên lường gạt, Đào Na tìm một bạn trai như vậy sao?
- Đúng là lừa gạt, Đào Na nói tài trợ có lẽ cũng tám phần là giả.
- Tôi cũng thấy vậy, tôi cũng cảm thấy không có ai tài trợ cho chúng ta.
Những thành viên đội bóng mỗi người nói một câu, Đái Dũng nghe những lời như vậy mà vẻ mặt trở nên đặc sắc.
- Anh...Anh là thiên ca sao?
Đái Dũng nhìn hạ thiên, giọng điệu có chút lắp bắp, vẻ mặt có chút sợ hãi, còn có chút kích động. Mà hai tên tiểu đệ đứng sau lưng hắn lại choáng váng, cả hai ngây người nhìn Hạ Thiên, không nói nên lời.
- Anh là Hạ Thiên, nhưng tôi không phải là thiên ca của chú, chú nếu gọi anh bậy bạ, anh sẽ đánh.
Hạ Thiên tức giận nói.
- Đừng...Đừng, Thiên ca, anh thật sự là đại ca của tôi.
Đái Dũng lập tức luống cuống:
- Em cùng lăn lộn giang hồ với Kiệt ca, thật sự, không tin anh cứ hỏi Kiệt ca.
- À, chú là người của tên mập sao?
- Được!
Hạ Thiên đồng ý ngay, sau đó hắn còn nói thêm:
- Vợ Tịnh Tịnh, chúng ta cũng thuê một phòng.
Thư Tịnh nghe nói như vậy thì sinh ra xúc động muốn bóp chết đối phương, nàng sao lại ngu ngốc như vậy, sao lại chủ động muốn đi mướn phòng? Bây giờ thì xong đời, đây không phải là tự tìm đường chết sao?
Ánh mắt Thư Tịnh xoay chuyển, nàng dùng ánh mắt mất hứng nhìn Hạ Thiên:
- Tôi sẽ không đi, khách sạn không tốt, tôi không muốn vào đó mướn phòng.
- À, vậy thì chị muốn đi đâu mướn phòng?
Hạ Thiên vẫn theo sát mà không bỏ qua.
- Đợi lát nữa nói sau, trước tiên cậu đưa mọi người đến khách sạn cái đã.
Thư Tịnh hờn dỗi nói.
- Vậy thì được.
Hạ Thiên nhấc một người lên:
- Vợ Tịnh Tịnh, chúng ta đi thôi.
- Trước tiên tôi tính tiền, sau đó đi đặt phòng, cậu chờ chút.
Thư Tịnh có chút bất đắc dĩ, người này sao lại vội vã như vậy?
Thư Tịnh mất vài phút đi đặt phòng, Hạ Thiên cũng chỉ mất vài phút để đưa đám thành viên đội bóng đã say xỉn vào trong phòng. Mười hai người nam sinh, hai người một phòng, Mạc Tịnh một phòng, tổng cộng là bảy phòng. Sau khi làm xong tất cả thì Hạ Thiên kéo tay Thư Tịnh:
- Vợ Tịnh Tịnh, chúng ta đi chỗ khác thôi.
Thư Tịnh còn chưa nghĩ biện pháp nào để kéo dài thời gian thì đã bị Hạ Thiên kéo ra khỏi khách sạn. Đúng lúc này có một đám người đi đến, đi đầu là một ông lão gầy còm, sau lưng ông lão có vài người, có nữ có nam, tuổi cũng là già trẻ không đồng nhất.
- Chú Lê, chính là bọn họ.
Một âm thanh đột nhiên vang lên, Hạ Thiên và Thư Tịnh cũng rất quen giọng điệu này. Người này rõ ràng là Phùng Trí vừa bị Hạ Thiên hãm hại vào đồn cảnh sát, nhưng hai người bọn họ đều không ngờ Phùng Trí mới bị bắt vài giờ mà đã được thả ra, hơn nữa còn kéo người đến trả thù.