Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 344 : Thiên ca trong truyền thuyết

Ngày đăng: 04:44 20/04/20




Thư Tịnh vừa nói ra thì tất cả mọi người đều sợ hãi.



Sau giây phút yên tĩnh ngắn ngủi, bầu không khí bắt đầu rộn rã.



- Thư Tịnh, cô không sao đấy chứ?



- Này, Thư Tịnh, cô không quá kích động đấy chứ?



- Này, Thư Tịnh, đừng so đo với Đào Na, thật ra chúng tôi đều tình nguyện cho cô làm quản lý... ....



Ngay cả Khương Phong cũng dùng ánh mắt bất an nhìn Thư Tịnh:



- Điều này...Thư Tịnh, thật ra tiền của chúng ta cũng đã trù tính đúng, chỉ là hiệp hội nghiệp dư mà thôi, cũng không tốn bao nhiêu tiền phí.



Cũng khó trách mọi người có phản ứng như vậy, bọn họ cũng không phải mới quen Thư Tịnh, đều biết rõ gia cảnh nhà nàng rất bình thường. Tuy cha mẹ nàng đều là giáo viên trường đại học thể dục thể thao nhưng cũng lắm chỉ có cuộc sống bình thường, Thư Tịnh còn chưa tốt nghiệp đại học, tuy đôi khi cũng đi làm người mẫu xe hơi kiếm chút tiền, nhưng cũng không kiếm được quá nhiều.



Tuy trong nhà Thư Tịnh chẳng phải không có năm trăm ngàn, nhưng vấn đề là nhà nàng cũng không thể lấy ra số tiền như vậy để tài trợ cho một đội bóng nghiệp dư.



Chỉ cần nhìn bộ dạng mọi người Thư Tịnh cũng biết mọi người không tin mình có thể đưa ra năm trăm ngàn, tưởng rằng nàng đang hờn dỗi với Đào Na.



Khi thấy bộ dạng chăm chú của Thư Tịnh thì Khương Phong không khỏi có chút chần chừ, hắn quen biết Thư Tịnh từ nhỏ, cũng hiểu rất rõ về nàng, biết rõ nàng không phải người thích nói đùa.



- Thư Tịnh, cô lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?



Khương Phong hỏi một câu.



- Cậu ta cho.



Thư Tịnh chỉ chỉ vào Hạ Thiên, nàng lấy ra một tờ giấy nói:



- Anh xem, đây là phiếu ngân hàng, anh không tin sao?



Khương Phong nhận lấy phiếu, Mạc Tịnh và đám người đội bóng cũng tụ tập lại, khi thấy con số bên trên thì ai cũng choáng. Điều này...Thư Tịnh thật sự có năm trăm ngàn sao?



Mà khoảnh khắc sau ai cũng nhìn về phía Hạ Thiên, người anh em này đúng là nhà mặt phố bố giám đốc, chỉ tùy tiện cũng ném cho Thư Tịnh năm trăm ngàn, hèn gì nàng không cần làm người mẫu xe hơi.



- Điều này...Thư Tịnh, dù cô thật sự có năm trăm vạn, cũng không cần cho chúng tôi, cô tự giữ lại đi.



Khương Phong suy nghĩ rồi nói.



- Tôi giữ lại làm gì? Tôi cũng không xài nhiều tiền như vậy, tài trợ các anh cũng tốt.



Thư Tịnh ra vẻ không quan tâm, trong lòng nàng cũng không tình nguyện xài tiền của Hạ Thiên, vì vậy nàng dứt khoát cho đội bóng, như vậy nàng sẽ thấy thoải mái hơn.



- À, điều này chúng ta chậm rãi thương lượng, tóm lại tiền cô tự bảo quản lấy, dù đội bóng lấy sử dụng thì cũng không hao phí như vậy.




- Này, đây là trường học, các anh đừng đến đây gây rối.



Thư Tịnh nói rất bất mãn.



Hạ Thiên lúc này không nhịn được phải hỏi tên tiểu đệ kia:



- Chú nói ai là thiên ca?



- Thiên ca ai mà không biết? Tao nói cho mày biết, Thiên ca chính là đại ca của cả thành phố Giang Hải, chỉ cần anh ấy động một ngón tay cũng có thể diệt sạch đám người chúng mày.



Tên tiểu đệ nói:



- Dũng ca của chúng tao chính là trợ thủ đắc lực cho Thiên ca, nếu muốn tiêu diệt chúng mày thì dễ như ăn cơm bữa.



- Khụ khụ... ....



Đái Dũng ho khan một tiếng, hắn lấy kính xuống:



- Tạật ra cũng không quá lợi hại như vậy, anh chỉ là một tiểu tốt của Thiên ca mà thôi, nhưng đối phó với các người cũng rất đơn giản. Thế này đi, tôi cũng không muốn so đo với sinh viên, chỉ cần xin lỗi bạn gái của tôi là được.



Hạ Thiên tiếp tục hỏi:



- Các chú biết thiên ca tên gì không?



- Này anh bạn, thiên ca của chúng tao chính là nhân vật kinh sợ thiên địa quỷ thần, chỉ cần nói ra hai chữ thiên ca thì sẽ là độc nhất vô nhị thiên hạ vô song... ....



Đái Dũng nói ra rất nhiều từ "hoàng tráng" để miêu tả thiên ca, điều này làm cho đám người đứng xung quanh không biết nói gì hơn, sao xã hội đen lại khôi hài thế này?



- Này, đừng nói nhảm, mau nói tên của hắn ra.



Hạ Thiên có chút mất kiên nhẫn.



- Này anh bạn, làm người phải kiên nhẫn, tên của thiên ca chúng tao có thể nói tùy ý được sao?



Đái Dũng có chút mất vui:



- Thôi được, tôi không so đo với đám sinh viên các người. Bây giờ nghe cho rõ đây, thiên ca của các anh đại danh là Hạ Thiên, hạ trong xuân hạ thu đông, thiên trong đệ nhất thiên hạ. Cái tên có phong cách không? Có phải không giống bình thường không?



Đái Dũng cực kỳ đắc ý, nhưng hắn lại phát hiện bầu không khí có chút quỷ dị, vì sao mười mấy tên sinh viên kia lại nhìn mình bằng ánh mắt quái dị như vậy?



- Thế nào? Các người không thấy tên của thiên ca có phong cách sao? Này, tôi nói cho các người biết, các người đắc tội với tôi thì không sao, nhưng nếu dám nói bậy về thiên ca, tôi sẽ chém.



Đái Dũng dùng ánh mắt bất mãn nhìn mọi người