Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 39 : Đêm giai nhân
Ngày đăng: 04:38 20/04/20
Khi nghe thấy những cái tên mà Hạ Thiên nói ra thì Liễu Vân Mạn chợt ngây người, ngay sau đó nàng gật đầu:
- Không sai, những người cậu nói đều thuộc về ba nhà kia, nhưng cậu biết bọn họ sao?
- Biết!
Hạ Thiên khẽ gật đâu.
- Có thể không biết được sao?
Phương Hiểu Như bĩu môi:
- Tô Tử Cường bị Hạ Thiên đánh cho vào bệnh viện, à, còn sáng hôm nay, anh chàng đẹp trai Kiều Đông Vân chạy Mercedes Benz cũng bị Hạ Thiên đánh dập cả mặt.
- Cái gì?
Liễu Vân Mạn cảm thấy toàn thân rung chuyển:
- Cậu, cậu đắc tội với cả Tô gia và Kiều gia sao?
Đây là người nào? Trong thành phố Giang Hải có vài nhà và vài người có thế lực, bây giờ Hạ Thiên đắc tội gần hết. Hắn chết thì không sao, nhưng Liễu Vân Mạn chắc chắn sẽ không đồng tình, nhưng bây giờ nếu hắn chết thì cả nhà nàng phải làm sao?
Tiếng nhạc chuông du dương chợt vang lên, Liễu Vân Mạn móc điện thoại nhìn thoáng qua, vẻ mặt chợt trở nên trắng bệch.
- Tôi ra ngoài nhận điện thoại.
Liễu Vân Mạn vội vàng đứng lên, sau đó đi ra ngoài cửa hàng hoa.
Liễu Vân Mạn đi cách xa cửa hàng hoa Hinh Hinh hai trăm mét mới nhấn nút nghe:
- Alo, chào giám đốc Cao.
- Vân Mạn, anh đã nói rồi, giữa chúng ta không cần xưng hô như vậy.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói tràn đầy từ tính của Cao Danh Dương.
- Giám đốc Cao, tôi cũng đã nói nhiều lần rồi, giữa chúng ta nên bảo trì khoảng cách thích hợp.
Liễu Vân Mạn bình tĩnh trả lời.
Đầu dây bên kia trầm mặc khoảng mười giây, sau đó nàng mở miệng nói:
- Hạ Thiên thật sự là chồng em sao?
- Nếu như tôi nói không phải thì anh tin sao?
Liễu Vân Mạn hỏi ngược lại một câu.
- Không tin!
Cao Danh Dương trả lời rất mau lẹ.
- Nếu đã như vậy thì còn cần phải hỏi sao?
Liễu Vân Mạn khẽ cười nhạt một tiếng.
- Đúng là không nên.
- Có phải anh quá đề cao hắn rồi không?
- Thiếu Kiệt, tư liệu cũng không phải chỉ nằm ở mặt trên.
Cao Danh Dương cười nhạt một tiếng:
- Chẳng lẽ cậu không muốn biết vì sao Diệp Mộng Oánh lại thuận lợi quay về Giang Hải à?
Vẻ mặt Diệp Thiếu Kiệt chợt biến đổi:
- Cao thiếu gia, anh nói vậy là có ý gì?
- Thiếu Kiệt, có một số chuyện mà chúng ta biết rất rõ, không cần phải nói ra rõ ràng như vậy. Tôi chỉ nói cho cậu biết, chính tên này là kẻ đã cứu Diệp Mộng Oánh khỏi tiệm vá xe kia.
Cao Danh Dương dùng giọng không nhanh không chậm nói.
Vẻ mặt Diệp Thiếu Kiệt lập tức trở nên âm trầm.
- Thiếu Kiệt, còn vấn đề gì sao?
Cao Danh Dương lại hỏi.
- Cao thiếu gia, anh nên biết có người trong Diệp gia mà tôi không thể khống chế.
Diệp Thiếu Kiệt khẽ cắn môi nói.
- Diệp Thiếu Hùng sao?
Cao Danh Dương biết rõ như lòng bàn tay:
- Người này không cần cậu quan tâm, cậu thu phục người khác là được.
- Được rồi, khi nào anh ra tay thì nói với tôi một tiếng.
Diệp Thiếu Kiệt gật đầu nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Cao Danh Dương gật đầu thỏa mãn, sau đó hắn quay sang hai người còn lại:
- Tiểu Xán, Đông Hải, hai cậu?
- Cao thiếu gia yên tâm, nhà chúng tôi cũng không có ai thích tiểu tử kia, tất nhiên cũng không giúp đối phương.
Tô Tiểu Xán dùng giọng sảng khoái nói.
- Vấn đề của tôi không tính là lớn, tuy khó thể thuyết phục Kiều Tiểu Kiều nhúng tay vào, nhưng muốn nói dối cũng không khó.
Kiều Đông Hải khẽ tràm ngâm rồi nói:
- Còn nữa, hai người này tôi cũng rất đau đầu với tiểu tử kia, nếu hắn thật sự biến mất thì đúng là cầu còn chưa được.
- Rất tốt.
Cao Danh Dương lộ ra nụ cười sáng lạn:
- Đêm nay hắn sẽ biến mất.