Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 40 : Tôn Hinh Hinh bị bắt cóc

Ngày đăng: 04:38 20/04/20




Liễu Vân Mạn không nói câu nào mà bỏ đi, điều này làm Tôn Hinh Hinh cảm thấy rất kỳ quái, mà Hạ Thiên cũng không quá quan tâm.



Nhưng Hạ Thiên không quan tâm không có nghĩa là người khác không quan tâm, Liễu Vân Mạn tuy chưa nói hết lời đã bỏ đi nhưng đã để lại bóng đen trong lòng Tôn Hinh Hinh. Lúc này vẫn chưa đến sáu giờ mà Tôn Hinh Hinh đã đóng cửa hàng hoa, để cho Vương Kiệt và Phương Hiểu Như quay về, sau đó Tôn Hinh Hinh cùng Hạ Thiên quay về khu dân cư Học Phủ Danh Uyển



Tôn Hinh Hinh nấu cơm ở phòng bếp, Hạ Thiên xem ti vi trong phòng khách. Bây giờ là quảng cáo, đây là tiết mục mà hắn thích nhất, nhưng cũng có một cảm giác không thích thú cho lắm, vì sao khi phát quảng cáo lại đúng lúc đang chiếu phim?



Quảng cáo nhanh chóng qua đi, bộ phim chết tiệt lại bắt đầu được phát sóng, Hạ Thiên phải đổi đài xem tin tức thời sự, hắn cảm thấy tin tức cũng rất đáng xem.



- Bên ngoài đúng là quá rối loạn, địa phương kia có đánh bom tự sát chết rất nhiều người, đúng là quá không an toàn, đúng là sống trên núi vẫn tốt hơn.



Hạ Thiên xem tin tức thời sự mà chợt cảm khái.



- Hạ Thiên, dùng cơm thôi.



Tôn Hinh Hinh bưng đồ ăn đi ra phòng bếp.



Hạ Thiên đã sớm đói meo ruột, vì chữa bệnh cho Liễu Vân Mạn tiêu hao quá nhiều thể lực vì vậy mà cơn đói đến rất nhanh. Khi hắn nhìn thấy đồ ăn được bày lên bàn thì tất nhiên không chút khách khí, chỉ biết cắm đầu ăn.



- Hạ Thiên, những chuyện bác sĩ Liễu nói vào hôm nay... ....



Tôn Hinh Hinh cảm thấy nuốt không trôi, rõ ràng đang lo lắng về vấn đề mà Liễu Vân Mạn đã nói.



- Chị Hinh, không cần lo lắng, chị Vân Mạn không biết sự lợi hại của tôi.



Hạ Thiên nhanh chóng nói ra một câu, sau đó tiếp tục vùi đầu vào ăn uống.



Tôn Hinh Hinh há miệng không nói gì, nàng chỉ nhìn Hạ Thiên ăn như sói như hổ, lời nói lên đến cuống họng phải nuốt về, thôi thì chờ hắn ăn xong thì nói sau.



Nửa giờ sau Tôn Hinh Hinh bắt đầu thu dọn bát đũa, nàng lại đi vào phòng bếp, mà Hạ Thiên lai tiếp tục xem quảng cáo.



- Hạ Thiên, trước đó bác sĩ Liễu nói không rõ ràng, sao cậu lại đắc tội với Cao Danh Dương?



Tôn Hinh Hinh đi vào phòng khách, nàng tiếp tục mở miệng hỏi.



- Chị Hinh, chị không cần lo lắng, nếu Cao Danh Dương dám đến gây phiền phức cho em, như vậy em sẽ xử lý hắn.



Hạ Thiên vẫn không thèm để ý, khi nhìn Tôn Hinh Hinh thì hắn lại nhớ một chuyện:



- Đúng rồi, Chị Hinh, Phương Hiểu Như nói chị có máy tính, phải không?



- Đúng, ở trong phòng tôi.



Tôn Hinh Hinh khẽ gật đầu.



- Đúng rồi, chị Hinh, chị có thể chỉ tôi cách lên mạng được không?



Hạ Thiên có chút hưng phấn, hắn cảm thấy rất nhàm chán, tên mập kia nói lúc nhàm chán thì nên lên mạng, như vậy lên mạng phải rất hứng thú.



- Cậu muốn làm gì mà lên mạng?



Tôn Hinh Hinh cảm thấy có chút dở khóc dở cười, bây giờ là thời điểm nào, sao người này vẫn không có chút phản ứng nào thế nhỉ?



- Đúng vậy, chị Hinh, cái gì là chơi game và chát chít, tôi nghe thấy như vậy mà cũng muốn thử.



Hạ Thiên nói với bộ dạng cực kỳ hứng thú.



- Được rồi.



Tôn Hinh Hinh có chút chần chừ, nhưng cuối cùng cũng đồng ý. Nàng đã thấy rõ Hạ Thiên hoàn toàn không quan tâm đến chuyện Cao Danh Dương, như vậy dù nàng có hỏi cũng không hiệu quả.


Xe nhanh chóng biến mất trong bóng đêm, mà trong phòng an ninh, tên bảo vệ họ Triệu cũng đã sớm hôn mê. Mà trên lầu thì Hạ Thiên vẫn đang tự mình trò chuyện với mình.



- Chị Hinh, chị Hinh... ....



Hạ Thiên tự trò chuyện với mình một lúc lâu, sau đó không còn có ý gì để tiếp tục, hắn muốn tìm Tôn Hinh Hinh dạy chơi game, nhưng gọi vài câu mà không có ai trả lời.



- Quái lạ, chị Hinh đi đâu rồi?



Hạ Thiên tìm khắp nhà cũng không thấy Tôn Hinh Hinh, vì vậy mà cảm thấy kỳ quái. Nếu Tôn Hinh Hinh rời khỏi nhà thì phải báo cho hắn biết, tất nhiên hắn không biết Tôn Hinh Hinh nghĩ rằng chỉ xuống lầu lấy một món đồ, sau đó sẽ lên lầu, vì vậy mà không thông báo.



- Ông xa, điện thoại kìa, ông xã, điện thoại kìa.



Chuông điện thoại lại vang lên.



Hạ Thiên lấy điện thoại ra xem, là một dãy số lạ.



- Chẳng lẽ chị Vân Mạn muốn tìm mình?



Hạ Thiên nghĩ như vậy thì lập tức nhấn nút nghe:



- Này, là ai thế?



- Hạ Thiên phải không?



Bên kia truyền đến một âm thanh trầm thấp.



- Là tôi!



Hạ Thiên khẽ nhíu mày, hắn chưa từng nghe qua giọng nói này:



- Anh là ai?



- Mày không cần hỏi tao là ai, tao nói cho mày biết, Tôn Hinh Hinh đang ở trong tay chúng tao.



Giọng nói trong điện thoại vang lên rất trầm thấp:



- Nếu không muốn con khốn kia có chuyện gì thì lập tức đi theo con đường bên bờ sông đến tào nhà Lạn Vĩ Lâu.



- Chúng mày chết chắc rồi.



Hạ Thiên chỉ nói một câu như vậy, sau đó hắn chạy như bay ra khỏi phòng.



Đêm Giai Nhân.



- Tiểu Hàm, mấy giờ rồi?



Cao Danh Dương trầm giọng hỏi.



- Mười giờ kém mười lăm.



Tiểu Hàm khẽ trả lời.



- Trước mười giờ thì tên kia sẽ biến mất.



Trên mặt Cao Danh Dương lộ ra một nụ cười khoái chí, trong mắt bùng ra cái nhìn tàn nhẫn.



Không thể có kẻ nào dám động vào người phụ nữ Cao Danh Dương hắn vừa ý, dù chỉ là lời nói cũng không được, dù tiểu tử kia không phải là đàn ông của Liễu Vân Mạn cũng phải biến mất.