Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 408 : Người tốt biến thành kẻ xấu
Ngày đăng: 04:45 20/04/20
-Dù âm thanh này có chút quen tai nhưng Hạ Thiên vẫn không quan tâm, Kiều Tiểu Kiều lại kéo tay hắn nói:
- Chồng, có người gọi anh kìa.
Hạ Thiên không khỏi buồn bực, hắn không có em gái, sao lại có người gọi là đại ca.
Hạ Thiên quay đầu lại nhìn, hắn thấy một thiếu nữ ăn mặc mộc mạc thậm chí có thể nói là quê mùa. Nàng cột hai bím tóc, quần xám áo xám, trên chân còn đôi giày vải, hơn nữ kiểu giày cũng quê một cục, có lẽ là tự làm cho mình. Nguồn: https://truyenfull.vn
Nếu nhìn những nữ sinh ăn mặc như bướm mùa xuân ở xung quanh và lại nhìn thiếu nữ này, chắc chắn người ta sẽ cho rằng nàng rất quê mùa. Đây đúng là Lão Ngoan Đồng của thế kỷ, nếu đặt vào bảo tàng thì rất "hút hàng".
Nhưng một cô gái có thể nói là quê mùa đến mức bỏ vào bảo tàng đứng giữa đám nữ sinh hoa lệ lại giống như hạc giữa bầy gà, toàn thân nàng bùng ra khí tức chất phác, vô hình hấp dẫn mọi người.
Dung mạo đơn thuần, thiếu nữ tuy xinh đẹp nhưng so ra kém Kiều Tiểu Kiều, nếu nói về cách ăn mặc thì lại càng cách xa Kiều Tiểu Kiều, nhưng nàng lại có một khí chất tươi mát tự nhiên làm người ta sinh ra cảm giác quái dị, sợ rằng đứng cùng cũng có thể cướp mất danh tiếng của Kiều Tiểu Kiều. Thậm chí giờ khắc này đã có không ít người so sánh nàng với Kiều Tiểu Kiều.
Nếu vào thời điểm bình thường thì một thiếu nữ như vậy sẽ khắc sâu và ấn tượng bất kỳ người nào nhìn thấy nàng.
Thực tế Hạ Thiên cũng có ấn tượng rất sâu với thiếu nữ này, nhưng không phải vì nàng xinh đẹp. Đối với Hạ Thiên thì thiếu nữ này không tính là xinh đẹp, còn dáng người cũng là bình thường, rõ ràng vẫn chưa phát dục hoàn toàn. Sở dĩ hắn nhớ vì có nguyên nhân, đó chính là lần trước hắn mua được rất nhiều quả Tiểu Kiều từ tay cô gái này.
- Là em sao?
Hạ Thiên nhìn thấy thiếu nữ thì có chút cao hứng:
- Em tìm anh làm gì? Có quả Tiểu Kiều bán nữa sao?
- Quả Tiểu Kiều sao?
Cô gái kia có chút sững sốt, sau đó lại như bừng tỉnh:
- Đại ca, thì ra anh biết quả kia, em cũng chỉ gọi nói là quả Hồng.
- Tất nhiên là anh biết.
Hạ Thiên dõng dạc, thật ra hắn cũng dốt đặc, chỉ lấy một cái tên đặt cho nó mà thôi:
- Có phải em muốn bán quả Tiểu Kiều không?
- À, điều này...Không có.
Thiếu nữ có chút ngượng ngùng.
Hạ Thiên có chút mất hứng:
- Vậy em gọi anh làm gì?
- À, đại ca, là thế này, em muốn trả lại anh tiền thừa.
Thiếu nữ nhớ đến chuyện chính, nàng vội vàng nói:
- Lần trước anh mua và đưa quá nhiều tiền, em không thể thu nhiều như vậy.
- Anh không cần em trả tiền, miễn người khác nói anh mua không trả còn đòi tiền.
Hạ Thiên từ chối ngay, hắn không nhớ mình đưa cho cô gái bao nhiêu tiền, nhưng đối với hắn thì quả Tiểu Kiều rất đáng tiền, vợ hắn thích ăn, dù là thứ gì cũng đáng tiền.
- Nhưng...Đại ca, thật sự là quá nhiều, em không thu nhiều như vậy, anh đưa em năm nghìn ba răm đồng.
Thiếu nữa vội vàng nói:
Hạ Thiên lại hỏi.
Thiếu nữ không khỏi chần chừ, người này rất bại hoại, có nên cho biết không?
Thiếu nữ suy nghĩ rồi nói:
- Quên em gọi là Thanh Phong thôn, chỗ đó có ngọn núi Thanh Phong, trái cây cũng hái trên núi Thanh Phong.
- Quê em ở núi Thanh Phong sao?
Một giọng nói kinh ngạc truyền đến, Kiều Tiểu Kiều cũng đi đến, nàng mở miệng hỏi.
- Đúng vậy, chị gái, chị cũng biết núi Thanh Phong sao?
Thiếu nữ dùng giọng kỳ quái hỏi, theo nàng biết thì chưa ai nghe qua núi Thanh Phong cả.
- Chị đã từng đi qua một lần.
Kiều Tiểu Kiều mỉm cười:
- Chị là Kiều Tiểu Kiều, là sinh viên năm tư khoa Trung Quốc học, em tên gì?
- Em là Dương San, tân sinh viên khoa du lịch khách sạn.
Thiếu nữ chợt cảm thấy được sủng ái mà kinh hoàng, nàng vội vàng trả lời.
- Đây là danh thiếp của chị, bên trên có số điện thoại của chị, nếu em có phiền phức thì có thể điện thoại cho chị bất cứ lúc nào.
Kiều Tiểu Kiều nở nụ cười ngọt ngào, nàng đưa danh thiếp cho Dương San.
- Vâng, cám ơn chị.
Dương San tiếp nhận danh thiếp, nàng có chút vui vẻ.
- Chúng ta đi trước, hẹn gặp lại em.
Kiều Tiểu Kiều cũng không dây dưa nhiều, nàng nói xong thì kéo Hạ Thiên bỏ đi.
Nhìn bộ dạng thân mật giữa Kiều Tiểu Kiều và Hạ Thiên và Dương San có chút khó hiểu, chị gái này có vẻ rất tốt, sao lại đi với tên bại hại hoại như vậy?
Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi thì cũng không nghĩ ra, Kiều tiểu thư sao lại đặc biệt với một nữ sinh như thế? Không phải vì Hạ Thiên vừa hôn cô bé đấy chứ?
- Kiều tiểu thư, sao chị tốt với cô bé Dương San kia vậy?
Kiều Phượng Nhi cuối cùng cũng không nhịn được phải hỏi, nàng khác với Kiều Hoàng Nhi, dù Kiều Hoàng Nhi có gì cũng giấu trong lòng, nhưng nàng thì muốn biết ngay.
- Vì cô ấy đến từ núi Thanh Phong.
Kiều Tiểu Kiều thản nhiên nói.
- Điều này có gì đặc biệt sao?
Kiều Phượng Nhi không hiểu nổi.
Kiều Tiểu Kiều không nói lời nào, nàng chỉ nhìn Hạ Thiên, nàng và Hạ Thiên biết rất rõ, núi Thanh Phong rất đặc biệt, đó là nơi Hạ Thiên đã sống mười sáu năm trời.