Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 409 : Nghĩ đến thần tiên tỷ tỷ

Ngày đăng: 04:45 20/04/20




-Chiếc xe Volvo của Kiều Tiểu Kiều nhanh chóng chạy ra khỏi đại học Giang Hải, đến giờ cơm trưa trong đại học Giang Hải có quá nhiều người, nhà hàng cũng chật ních, vì vậy bọn họ dứt khoát chạy ra ngoài dùng cơm.



Khi thấy Kiều Phượng Nhi có ý kiến rất lớn với Hạ Thiên, Kiều Hoàng Nhi liền đảm nhận nhiệm vụ lái xe, Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều ngồi ở phía sau. Lúc này Kiều Phượng Nhi thông qua kính chiếu hậu nhìn thấy Hạ Thiên vừa ức hiếp thiếu nữ có bộ dạng rầu rĩ không vui.



Kiều Phượng Nhi rất muốn đánh Hạ Thiên, nhìn bộ dạng của hắn thì giống như bị người ta ức hiếp, trên đời này có người như vậy sao?



Ngay cả Kiều Phượng Nhi cũng phát hiện Hạ Thiên rầu rĩ không vui, Kiều Tiểu Kiều ở bên cạnh tất nhiên cũng phát hiện ra, nàng dịu dàng hỏi:



- Chồng, anh làm sao vậy? Sao mất hứng thế?



- Anh đang nghĩ về thần tiên tỷ tỷ.



Hạ Thiên vô tình trả lời.



Những ngày này Hạ Thiên tự làm dịu chính mình, hắn tìm được không ít bà vợ xinh đẹp, vì vậy hắn tuy nhớ thần tiên tỷ tỷ nhưng phần lớn cũng không ảnh hưởng đến tâm tình. Nhưng vừa rồi hắn gặp mặt Dương San, lại thấy nàng biết núi Thanh Phong, vì vậy mà không khỏi nhớ đến thần tiên tỷ tỷ đang ở trên núi, dù bên cạnh hắn có Kiều Tiểu Kiều thì vẫn không khỏi nhớ về thần tiên tỷ tỷ.



Mười sáu năm, trong mười sáu năm đó hắn chưa từng rời xa thần tiên tỷ tỷ, nhưng lúc này hắn đã rời khỏi thần tiên tỷ tỷ hai tháng, tuy giọng điệu và dáng người của nàng vẫn ghi tạc trong đầu hắn, nhưng đã lâu rồi hắn chưa được gặp lại nàng, tất nhiên sẽ không thích ứng. Nhiều năm ở cùng nhau đã tạo nên thói quen, cải biến rất khó khăn.



- Nếu không thì anh về một chuyến đi.



Kiều Tiểu Kiều chần chờ một chú, cuối cùng cũng đề nghị.



Hạ Thiên thiếu chút nữa đã gật đầu, nhưng cuối cùng hắn cũng lắc đầu:



- Thôi, anh còn chưa học được đệ ngũ châm trong Ngịch Thiên Bát Châm, như vậy vẫn không thể nào chữa bệnh cho thần tiên tỷ tỷ, thôi thì không nên về.



Hạ Thiên nhớ thần tiên tỷ tỷ có nói, cơ duyên rất quan trọng. Hắn tin lời nói của Hạ Thiên, hơn nữa sau khi xuống núi cũng xác nhận gặp được cơ duyên, hắn có thể tìm được một Liễu Mộng có băng hỏa linh thể, mà chính Liễu Mộng cũng giúp hắn dễ dàng thi triển đệ tam châm. Hạ Thiên cảm thấy nếu có thể gặp được vài lần cơ duyên thì có thể thi triển được đệ ngũ châm, đến lúc đó có thể chữa hoàn toàn cho thần tiên tỷ tỷ.



- Chồng, vậy anh định khi nào trở về?



Kiều Tiểu Kiều chần chừ một chút, cuối cùng hỏi.



- À, nếu anh có thể chữa hết bệnh cho thần tiên tỷ tỷ, anh sẽ lập tức quay về.



Hạ Thiên trả lời không chút do dự:



- Nhưng anh cũng đã nói với thần tiên tỷ tỷ, nhiều nhất thì một năm anh sẽ về.



- Sau khi về anh còn xuống núi không?



Kiều Tiểu Kiều không nhịn được phải hỏi.



- Điều này à, anh cũng không biết, khả năng là không.



Hạ Thiên gãi gãi đầu:



- Anh phát hiện dưới núi cũng không có gì vui.



Kiều Phượng Nhi ở một bên không nhịn được phải nói:




- Này, anh làm sao vậy? Sao lại sửa tên của người ta?



Phương Dĩnh ở bên cạnh không nhịn được, nàng phải ra mặt cho bạn trai.



- Mắc mớ gì đến cô, tôi chưa sửa tên cô.



Hạ Thiên dùng giọng mất vui nói.



Lời này thiếu chút nữa làm Phương Dĩnh chết ngất, nàng dùng giọng tức giận phản pháo:



- Bác Văn là bạn trai của tôi, sao không liên quan?



- Chỉ là bạn trai mà thôi, chưa phải là chồng.



Hạ Thiên ngáp một cái:



- Hơn nữa sau này anh ta sẽ không phải là chồng cô, vì vậy không có quan hệ gì với nhau.



- Anh...Anh nói như vậy có ý gì?



Phương Dĩnh tức đến mức đỏ bừng mặt.



- Vậy mà không hiểu à?



Hạ Thiên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Phương Dĩnh:



- Cũng không biết cô lấy tên thế nào, đặt là Phương Dĩnh thì có gì là hay, sao không gọi luôn là Phương Không Dĩnh*.



(*: Đại khái là không thông minh.)



- Anh!



Phương Dĩnh bị chọc tức, nàng sắp bộc phát.



Cũng may Kiều Tiểu Kiều đã chen vào:



- Chồng, đừng nói nữa, mau ngồi xuống dùng cơm.



- Được rồi, nể mặt vợ, tôi sẽ không chọc cô nàng ngốc này nữa.



Hạ Thiên khẽ gật đầu rồi ngồi xuống bên cạnh Kiều Tiểu Kiều.



- Đủ rồi.



Phương Dĩnh cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nàng đứng lên nói:



- Tiểu Kiều, mình không hiểu vì sao bạn lại tìm một người đàn ông như vậy, không có chút văn hóa nào.