Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 44 : Thẩm vấn

Ngày đăng: 04:38 20/04/20




- Cậu không biết sao? Cậu không biết thì cũng không quan trọng, bây giờ tôi nói cho cậu biết, Cao Danh Dương bị cậu đánh cho hôn mê bất tỉnh, nếu cậu ta xảy ra chuyện không may thì cậu sẽ bị khép tộ cố ý giết người.



Hoàng Hải Đào tức giận quát:



- Nói thật còn được khoan hồng, tốt nhất nên khai báo thành thật.



- Cục trưởng Hoàng, sao ông có thể là cục trưởng được nhỉ? Dù Cao Danh Dương thật sự bị tôi đánh chết cũng chỉ là cố ý gây thương tích chết người, ông có vẻ thiếu kiến thức phát luật.



Hạ Thiên ra vẻ rất kỳ quái:



- Đúng rồi, nói đi cũng phải nói lại, đứa con tâm thần của ông đã đưa vào bệnh viện tâm thần chưa? Ông phải cẩn thận đấy, lần sau sợ rằng anh ta sẽ cầm súng xử lý ông.



- Im miệng.



Hoàng Hải Đào cực kỳ tức tối, lão vỗ bàn:



- Hạ Thiên, cậu đã hiểu pháp luật thì nên biết hậu quả của sự việc lần này.



- Tất nhiên tôi hiểu pháp luật, ông theo luật của tôi thì tôi cũng theo luật của ông, các ông tìm bác sĩ giám định nào cũng được, dù sao cũng chứng minh bàn tay tôi không đánh cho Cao Danh Dương phải hôn mê bất tỉnh. Tối đa tôi cũng chỉ bị giam mười ngày là cùng, chẳng có quái gì cả.



Hạ Thiên nhìn Lãnh Băng Băng:



- Này, cảnh sát tỷ tỷ, chị có vẻ rất mệt mỏi, để tôi đến mát xa cho, đảm bảo sẽ không còn mệt mỏi.



- Nếu cậu có thể khai báo nhanh chóng thì tôi có thể đi ngủ ngay lập tức.



Lãnh Băng Băng trừng mắt nhìn Hạ Thiên.



- Không phải tôi đã thừa nhận mình có đánh người rồi sao?



Hạ Thiên cảm thấy mình rất oan uổng, hắn phối hợp như vậy mà còn bị tình nghi, đúng là chán nản.



- Tối qua khi cậu rời khỏi hộp đêm Đêm Giai Nhân thì có nói Cao Danh Dương sẽ không sống quá ba ngày, cậu có ý gì?



Lãnh Băng Băng hỏi.



- Không có ý gì cả, chỉ xem bệnh cho đối phương mà thôi.



Hạ Thiên gục xuống bàn, hắn lười biếng trả lời.



- Cậu chăm chú một chút.



Hoàng Hải Đào rống lên với Hạ Thiên:



- Ngồi thẳng, cách xa bàn một chút.



Hoàng Hải Đào tức giận cũng có nguyên nhân, vì trước đó lão ở cục công an đã bị phó chủ tịch Cao mắng như tát nước, bây giờ tất nhiên phải trút giận lên đầu Hạ Thiên.


- Hạ Thiên tạm thời không thể được về.



Lãnh Băng Băng lắc đầu:



- Chị về trước đi, Hạ Thiên không thể về ngay được.



- Cái gì?



Tôn Hinh Hinh trở nên kinh hãi:



- Cảnh sát Lãnh, chị...Chị nói vậy là có ý gì? Hạ Thiên...Cậu ta sẽ phải ngồi tù sao?



- Có ngồi tù hay không thì tòa án sẽ quyết định.



Lãnh Băng Băng đứng lên:



- Cô ở đây chờ một chút, tôi sẽ cho người đến làm thủ tục.



Lãnh Băng Băng và Cát Lỗi bỏ đi rất nhanh, chỉ còn lại một mình Tôn Hinh Hinh ngồi trong phòng thẩm vấn với vẻ mặt bất an.



Mà lúc này Lãnh Băng Băng lại tiến vào phòng ngồi đối diện với Hạ Thiên.



- Tôn Hinh Hinh đã khai báo rồi, anh giết ba tên cướp, có đúng không?



Lãnh Băng Băng dùng giọng nhàn nhạt hỏi.



- Cảnh sát tỷ tỷ, cũng đừng gạt người.



Hạ Thiên cười hì hì, Tôn Hinh Hinh nói gì hắn biết rất rõ, hắn đã sớm nói cho Tôn Hinh Hinh biết thấy gì nên nói như vậy, vì hắn cảm thấy nàng không phải người thích nói dối, để nàng nói dối không bằng cho nói thật. Vấn đề chính là Tôn Hinh Hinh nhìn thấy sự thật mà cũng không phải là toàn bộ, những điểm mấu chốt nàng không thể nhìn ra được, vì thế mà Hạ Thiên sẽ không có gì cần lo lắng.



- Cậu xác định Cao Danh Dương nhất định sẽ chết sao?



Lãnh Băng Băng cảm thấy vấn đề này quá khủng bố.



- Tôi là một thầy tướng số nói rất chuẩn.



Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào Lãnh Băng Băng:



- Cảnh sát tỷ tỷ, tôi sẽ xem số mệnh cho chị. À, để tôi tính, ôi da, chúc mừng cảnh sát tỷ tỷ, chị sẽ nhanh chóng có chồng, người đó tên là Hạ Thiên, mà chị cũng sẽ có con trai, tên là Hạ Lãnh... ....



- Cậu... ....



Lãnh Băng Băng tức giận đến mức thiếu chút nữa đã ói máu, người này đúng là quá đáng.



Lãnh Băng Băng đang định nổi giận thì cửa phòng thẩm vấn chợt mở ra, một người đàn ông cao lớn đi vào, sau lưng lão là Hoàng Hải Đào với vẻ mặt cung kính.