Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 45 : Chủ tịch đích thân đi đến

Ngày đăng: 04:38 20/04/20




- Chào chủ tịch Cao!



Khi nhìn thấy người đàn ông cao to thì Lãnh Băng Băng vội vàng đứng lên chào hỏi.



- Băng Băng, cô ra ngoài trước đi.



Hoàng Hải Đào khoát tay nói.



- Vâng, cục trưởng!



Lãnh Băng Băng lập tức rời khỏi phòng thẩm vấn.



Hoàng Hải Đào đóng cửa lại, lão lại tắt camera giám sát, sau đó cung kín nói với người đàn ông cao to:



- Chủ tịch Cao, có thể bắt đầu được rồi.



Hoàng Hải Đào ngẩng đầu nhìn Hạ Thiên rồi lập tức ra vẻ uy nghiêm:



- Hạ Thiên, đây là chủ tịch Cao khối chính quyền thành phố, anh ấy có vài vấn đề cần hỏi cậu, cậu cần phải trả lời thành thật.



Hạ Thiên dùng ánh mắt khá hứng thú nhìn chủ tịch Cao:



- Đánh con thì cha lập tức ra mặt, nhưng ông đến quá sớm, chẳng lẽ bệnh tình của Cao Danh Dương chuyển biến xấu, sắp thăng thiên rồi sao?



- Hạ Thiên, cậu có thái độ gì vậy? Cậu dám nói như vậy sao?



Hoàng Hải Đào quát lớn.



- Này, chủ tịch Cao, tôi thấy có nên cho người này ra ngoài không? Ồn ào quá.



Hạ Thiên không quan tâm đến Hoàng Hải Đào, hắn chỉ nhìn chủ tịch Cao rồi cười hì hì.



- Hạ Thiên, cậu thành thật một chút cho tôi.



Hoàng Hải Đào lại gầm lên, trước mặt chủ tịch thì lão không thể hạ thấp uy phong của mình.



- Đồng chí Hoàng Hải Đào, anh ra ngoài trước đi.



Chủ tịch Cao cuối cùng cũng mở miệng.



Hoàng Hải Đào chợt ngạc nhiên, sau đó lão đành phải gật đầu nói:



- Vâng, chủ tịch Cao.



Hoàng Hải Đào dùng ánh mắt oán hận nhìn Hạ Thiên, sau đó mở cửa ra ngoài, trong phòng thẩm vấn chỉ còn lại Hạ Thiên và chủ tịch Cao.



Chủ tịch Cao nhìn Hạ Thiên, hai mắt lợi hại có thần, trên người bùng ra khí thế của thượng giả. Nếu lão ngồi trước mặt một người dân tầm thường thì sợ rằng đối phương đã sớm bị quan uy làm cho hoảng sợ, nhưng đáng tiếc là lão ngồi ở trước mặt Hạ Thiên.



Hạ Thiên là người sống lâu năm trên núi, căn bản không có quan điểm gì với quan viên, hơn nữa ba vị sư phụ lại nói đám người này không có gì phải sợ. Hạ Thiên cảm thấy mình lợi hại hơn ba vị sư phụ, như vậy có quái gì phải sợ? Không cần quan tâm đối phương là chủ tịch gì, trong mắt Hạ Thiên thì cũng chẳng khác gì người thường, chỉ cần không vừa mắt thì phải đánh ngay.



- Hạ Thiên, tôi là Cao Nhân Hiên, Cao Danh Dương là con trai độc nhất của tôi.


Vẻ mặt Kiều Đông Hải chợt biến đổi.



- Tất nhiên là không, em nghĩ rằng Cao Nhân Hiên không có cách nào khuất phục chồng em, vì vậy mới cố ý thả ra khỏi cục công an, vì chỉ như vậy thì lão mới sử dụng được thủ đoạn của mình. Nếu chồng em còn ở trong cục công an thì Cao Nhân Hiên khó thể ra tay được.



Kiều Tiểu Kiều ra vẻ giống như đã tính trước được mọi thứ:



- Đại ca, nếu như anh không nghĩ Cao Nhân Hiên vì mất con sẽ hận Kiều gia, tốt nhất lập tức thông báo cho lão biết để hủy bỏ kế hoạch, nếu không con trai của lão sẽ chết chắc.



- Tiểu Kiều, em nói thật sao?



Vẻ mặt Kiều Đông Hải cuối cùng cũng trở nên nghiêm túc.



- Nếu muốn Cao Danh Dương sống thì chỉ có cách làm chồng em thay đổi ý kiến.



Kiều Tiểu Kiều cười cười:



- Mà trên đời này để cho chồng em thay đổi ý kiến chỉ có một nửa mà thôi.



- Chỉ có một nửa là sao?



Kiều Đông Hải có chút mơ hồ.



- Không sai, có một người, có thể nói gì cũng làm chồng em nghe theo, dù là thế nào cũng như vậy. Nhưng nếu nói có người khác nói lời bắt chồng em nghe thì chỉ coi là một nửa mà thôi.



Kiều Tiểu Kiều chậm rãi nói:



- Đáng tiếc là người có thể nói và chồng em nghe theo lại không có mặt ở Giang Hải.



- Tiểu Kiều, người khác là em sao?



Kiều Đông Hải cũng không phải kẻ ngu.



- Đại ca, em thấy anh rất thông minh.



Kiều Tiểu Kiều cười thản nhiên:



- Giúp em truyền lời ra ngoài, muốn Cao Danh Dương sống thì hãy đến cầu em.



- Cầu em sao?



Kiều Đông Hải chợt ngẩn ngơ.



- Không sai, cầu em, còn Cao Nhân Hiên cầu em, hay là chủ tịch Kiều cầu em thì phải xem vào đại ca anh.



Trong mắt Kiều Tiểu Kiều lóe lên hào quang thông minh.



Kiều Đông Hải trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng hắn thở dài:



- Anh chỉ biết không thể đắc tội với phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ thông minh.