Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 473 : Sự khó hiểu của Ninh Khiết
Ngày đăng: 04:46 20/04/20
- Anh...Anh là ai? Anh làm gì ở đây? Anh vào bằng cách nào?
Ninh Khiết dùng giọng hoảng sợ hỏi vài câu liên tiếp, nàng đi ra và thấy có người ngồi trên ghế sa lông, đối phương đang ăn mỳ, bộ dạng say sưa, điều này làm nàng cảm thấy đói bụng.
- Tôi là Hạ Thiên, hạ trong xuân hạ thu đông, thiên trong thiên hạ đệ nhất thiên, tôi đang ăn mỳ.
Người ngồi trên ghế sa lông ngẩng đầu nhìn Ninh Khiết, bộ dạng có chút buồn bực:
- Đầu óc cô bị hư mất rồi sao? Nếu không sao lại hỏi tôi vào bằng cách nào? Rõ ràng cô khiêng tôi về nhà.
- À, là cậu sao? Tôi quên mất.
Ninh Khiết vỗ vỗ đầu, lúc này nàng đã nghĩ ra, tối qua nàng không may bị chặn cướp, sau đó đụng phải một tên thanh niên cổ quái, vì nể đối phương lấy về cho nàng hai trăm đồng, vì vậy nàng đưa hắn về nhà.
Nhưng Ninh Khiết lập tức cảm thấy có gì đó là lạ, nàng không nhịn được phải hỏi:
- Sao cậu biết tôi khiêng về? Chẳng phải hôm qua cậu đang ngủ sao?
- Đúng vậy, tôi đang ngủ, nhưng nếu có người làm gì tôi cũng biết. Nguồn truyện: Truyện FULL
Hạ Thiên lười biếng nói.
- Cậu không ngủ sao?
Ninh Khiết tức giận nói:
- Cậu làm gì vậy? Cậu không ngủ sao không đứng dậy tự đi? Tôi khiêng cậu về thiếu chút nữa thì mệt chết.
- Tôi không muốn chị khiêng về.
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Ninh Khiết:
- Nếu không phải lúc đó tôi đang rất buồn ngủ, sợ rằng tôi đã đánh chị rồi.
Hạ Thiên quả thật rất mất hứng, hắn mất nhiều thời gian mới tiêu hóa sạch sẽ cương khí của Mị Nhi và âm hỏa của Tống Ngọc Mị, vì vậy mà hắn rất mệt, cho nên phải ngủ lại trên đường. Đáng lý ra hắn ngủ rất ngon nhưng liên tục có người quấy nhiễu, đầu tiên là tên cướp dùng bóp ném vào người, sau đó lại là một người phụ nữ không được đẹp đẽ gì kéo hắn đi. Nếu chẳng phải cảm nhận đối phương không có ác ý, hơn nữa hắn cũng thật sự muốn ngủ thì đã ra tay đánh người.
- Cậu... ....
Ninh Khiết lập tức bị chọc tức, người này đúng là, nàng sợ hắn sinh bệnh nên mới mệt nhọc đưa đối phương về nhà, không ngờ hắn còn chưa cảm ơn, còn muốn đánh nàng, có người trả ơn như vậy sao?
- Này, sao cậu còn ở đây?
Hạ Thiên quay đầu thì nhìn thấy gương mặt tức giận của Ninh Khiết, vì vậy hắn bất mãn nói:
- Nơi này cũng không phải nhà chị, sao tôi lại không thể ở đây?
- Cậu... ....
Ninh Khiết có chút tức giận, nàng phát hiện đối phương nói cũng rất đúng, hắn không ở trong nhà mình, nhưng nàng lai di chuyển chủ đề sang một hướng đúng đắn khác:
- Sao cậu ăn sạch tất cả thức ăn trong nhà tôi?
- Sao chị hỏi một câu ngốc nghếch như vậy?
Hạ Thiên rất buồn bực:
- Tôi đói bụng, tất nhiên sẽ ăn sạch sẽ.
Sau đó Hạ Thiên khựng lại rồi bồi thêm một câu:
- Nhưng những thứ kia cũng không dễ ăn, không tốt cho lắm.
Ninh Khiết lại bị chọc tức, người này ăn sạch bữa sáng trong vòng một tuần của nàng, hơn nữa còn nói lời ghét bỏ, người này đúng là đáng giận hơn cả quân cướp bóc, nếu sớm biết như vậy thì nàng sẽ không đưa quân cướp bóc về nhà.
Ninh Khiết quyết định không thèm nói chuyện với tên thanh niên ghê tởm kia, nàng căm giận đi về phía trước, nhưng không biết vì quá tức giận hay mắt kém mà lại giẫm chân lên một hòn đá, sau đó cả người lảo đảo rồi đâm vào vách tường của phòng bảo vệ khu dân cư.
- Á, đau quá... ....
Ninh Khiết vuốt trán, trước mắt chợt trở nên mơ hồ, mắt kính của nàng đã bị rớt, nàng sờ soạng nửa ngày cũng chưa tìm thấy.
- Không phải chỉ ăn vài món thôi sao?
Hạ Thiên nhìn Ninh Khiết:
- Đáng để đập đầu vào tường như vậy à, ôi, đúng là... ....
- Cậu... ....
Ninh Khiết bực tức và khó hiểu:
- Ai nói tôi đập đầu vào tường, tôi chỉ vấp đá mà thôi.
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào gương mặt Ninh Khiết, sau đó hắn lầm bầm:
- Không đeo kính thì khá đẹp, sao lại thích đeo kính cho xấu ra?
Ninh Khiết càng thêm khó hiểu, nàng rất muốn đánh Hạ Thiên một trận, trong miệng không nhịn được phải rống lên:
- Cậu tưởng rằng tôi thích đeo kính sao? Tôi bị cận thị