Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 474 : Nhà giàu hoặc lừa đảo
Ngày đăng: 04:46 20/04/20
- Cận thị sao không đi chữa trị?
Hạ Thiên tiếp tục hỏi, đáng lý ra hắn không quan tâm đến vấn đề này, nhưng hắn thấy Ninh Khiết không đeo kiếng thì đẹp hơn, vì vậy mới hy vọng nàng khỏi cần sử dụng kiếng.
Ninh Khiết càng thêm tức giận:
- Cậu tưởng tôi không muốn chữa trị sao? Căn bản là không thể chữa được.
- Chỉ có một vấn đề nhỏ như vậy mà không hết sao?
Hạ Thiên không cho là đúng:
- Này, nể tình vừa rồi chị cho tôi ăn uống, tôi sẽ giúp chị chữa mắt.
- Tôi không cần nhờ cậu chữa mắt, cậu tìm kính cho tôi là được, tôi sẽ không so đo chuyện cậu ăn uống của tôi.
Ninh Khiết tức giận nói, nàng không tin Hạ Thiên có thể chữa tốt cho mình.
- Vì sao luôn có người không muốn đẹp hơn nhỉ?
Hạ Thiên không nghĩ ra, trước đó Triệu Vũ Cơ là như vậy, bây giờ người phụ nữ này cũng là như thế, chẳng lẽ luôn có những người thích xấu hơn?
Hạ Thiên thật sự không muốn cưỡng ép, nàng nhặt kính lên đưa cho Ninh Khiết, sau đó mở miệng:
- Cô quen thuộc thủ đô không?
- Cũng bình thường, tôi học bốn năm đại học ở đây, sau đó còn đi làm được ba tháng.
Ninh Khiết đeo kính, nàng thở phì phò nói.
- Tôi muón tìm một người, như vậy phải làm sao?
Hạ Thiên lúc này không còn ai để hỏi, tất nhiên chỉ có thể hỏi Ninh Khiết.
Ninh Khiết có chút buồn bực:
- Cậu có biết địa chỉ và số điện thoại không?
- Sao chị ngốc vậy, nếu tôi biết thì còn phải hỏi sao?
Hạ Thiên bất mãn nói.
- Cậu mới ngốc.
Ninh Khiết có chút tức giận, chưa từng có người nào nói nàng ngốc, nàng phải là người thông minh mới đúng.
- Hừ, chị không biết thì tôi tìm người khác.
Hạ Thiên lười biếng nói.
- Cái gì tôi không biết? Là cậu nói không rõ ràng.
Ninh Khiết tức giận nói, người còn hỏi vì cái gì sao? Vì hắn quá đáng giận nên nàng không muốn giúp.
- Tôi trả thù lao cho chị là được.
Hạ Thiên không nghĩ sẽ đi tìm người khác, hắn không biết ai biết vẽ tranh, nếu nơi đây có người biết thì cần gì phải đi nơi khác tìm người? Như vậy chẳng phải lãng phí thời gian sao?
- Đây là cậu nói đấy nhé, tôi thu phí rất đắt.
Ninh Khiết căm giận nói, người này quá ghê tởm, nàng phải cho hắn biết tay.
- Rất đắt sao? Bao nhiêu?
Hạ Thiên thuận miệng hỏi.
- Mười ngàn!
Ninh Khiết há miệng khai ra một cái giá trên trời, trong lòng tâầm nghĩ, nếu đối phương chê đắt thì sẽ không vẽ.
- Vậy thôi sao? Quá rẻ, không có vấn đề, bây giờ chị giúp tôi vẽ tranh đi.
Hạ Thiên có chút vội vàng.
"Rẻ sao?"
Ninh Khiết lập tức buồn bực, người này giàu có lắm sao?
Ninh Khiết không cho rằng Hạ Thiên giàu có, nàng cảm thấy đối phương rất giống một kẻ lừa đảo, trên đời này những tên quỷ đói đầu thai thường rất nổ, đói bụng vài ngày mới lừa đảo cao siêu như vậy.
Ninh Khiết nghĩ đến đây thì nói:
- Muốn tôi vẽ tranh cho cũng được, cậu phải giao ra một nửa tiền đặt cọc, sau khi tôi vẽ xong thì giao nửa còn lại.
- Không có vấn đề.
Hạ Thiên lập tức đồng ý, sau đó hắn móc ra một xấp tiền trong túi quần:
- Cho chị, đây vừa đủ năm ngàn.
Hạ Thiên quả thật cũng chỉ còn năm ngàn tiền mặt, đây chính là số tiền mà khi rời khỏi thành phố Giang Hải thì Kiều Đông Hải lén đưa cho hắn, vì hắn cũng có mang theo thẻ ngân hàng, nhưng Kiều Đông Hải cho rằng trên người có sẵn tiền mặt cũng đỡ phiền hơn.
Khi thấy một xấp tiền mặt như vậy thì Ninh Khiết không khỏi giật mình, người này có tiền, không phải lừa gạt sao?
Ninh Khiết suy nghĩ và quyết định không nên nghĩ nhiều, có tiền không lấy là ngốc, nàng không ngốc, nàng còn muốn làm tài nữ, tiền này nhất định phải lấy.
- Được rồi, cậu theo tôi đến công ty, trong công ty của tôi có phần mềm đồ họa.
Ninh Khiết nhận tiền, sau đó nàng nói với Hạ Thiên.