Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 589 : Uy hiếp

Ngày đăng: 04:48 20/04/20




- Do anh không muốn sống.



Tư Vương Châu nhìn Lý Minh Quang, ngay sau đó nàng lách mình lên ghế trước, nàng ném thi thể Lý Minh Quang sang bên cạnh rồi khống chế tay lái.



Sau đó nàng bấm một số điện thoại:



- Đại ca, đã xong, anh tìm người đến giải quyết hậu quả.



... ....



Hạ Thiên và Diệp Mộng Oánh vừa đi vào đại sảnh khách sạn, cả hai đang chuẩn bị đi vào nhà hàng thì điện thoại của Diệp Mộng Oánh đã vang lên.



- Chào, xin hỏi là ai vậy?



Diệp Mộng Oánh nhận điện thoại.



- Giám đốc Diệp, là tôi.



Đầu dây bên kia vang lên một âm thanh có chút yêu dị:



- Không biết lúc này giám đốc Diệp có rảnh không?



- Giám đốc Quách sao?



Diệp Mộng Oánh nghe ra âm thanh của đối phương, đó là Quách Lan của tập đoàn Nhã Lai, nàng có hơi do dự rồi hỏi:



- Giám đốc Quách tìm tôi có vấn đề gì không?



- Cũng không có gì, giám đốc Diệp đến thủ đô, tôi dù sao cũng là chủ, mời chị một bữa cơm, không biết giám đốc Diệp có nể mặt cùng đi không?



Quách Lan có chút nhiệt tình trong điện thoại.



Diệp Mộng Oánh không khỏi liếc mắt nhìn Hạ Thiên, đứng ở góc độ của nàng cũng không có hảo cảm với Quách Lan, nhưng đối phương dù sao cũng ra mặt mời, nàng cảm thấy mình cũng nên đi. Nhưng nàng biết Hạ Thiên cũng không có cảm tình với Quách Lan, vì vậy nàng muốn trưng cầu ý kiến của hắn.



- Mỹ nữ tỷ tỷ, đừng đi, nếu ăn cơm với cô ta sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị.



Hạ Thiên mở miệng nói, rõ ràng hắn nghe rõ những lời đối thoại của hai người.



Diệp Mộng Oánh có những lời này của Hạ Thiên thì không còn do dự:



- Thật có lỗi, giám đốc Quách, chồng tôi còn có chuyện, trưa nay không đi được, chúng ta hẹn lần sau nhé?


Diệp Mộng Oánh quay đầu nhìn Hạ Thiên, vẻ mặt nàng có chút bất đắc dĩ:



- Chồng, chúng ta phải đi một chuyến, Quách Lan chỉ muốn uy hiếp tôi bán công ty, có thể sẽ cầm chứng cứ đến.



- Được rồi, mỹ nữ tỷ tỷ, chúng ta đi lấy chứng cư về là được.



Hạ Thiên khẽ gật đầu, sau đó hắn thầm nói:



- Người phụ nữ bẩn thỉu này đúng là chán sống rồi.



Diệp Mộng Oánh nhanh chóng kéo Hạ Thiên rời khỏi khách sạn, sau đó nàng bắt taxi. Chẳng phải nàng không muốn lái xe, nhưng nàng không biết Ngàn Vị Hiên ở đâu, bây giờ cũng không còn thời gian tìm chỗ, vì vậy ngồi taxi sẽ nhanh hơn.



Ngàn Vị Hiên là một nhà hàng khá đặc biệt, nơi đây chủ yếu phục vụ các món ăn Quảng Tây, cũng có rất nhiều món Quảng Đông, Tứ Xuyên, tóm lại có đủ món, gọi là Ngàn Vị Hiên cũng vì có ngàn vị. Bất kỳ món gì ở đây đều có thể ăn ngon, néu không sẽ có một món đặt biệt có tên gọi là ngàn vị. Thực tế chỉ là một món thập cẩm, thứ gì cũng có, còn chuyện có phải ngàn vị hương hay không, cũng khó biết.



Trong phòng số tám có một nam một nữ, người phụ nữ là Quách Lan, tên đàn ông là trợ lý đẹp trai của nàng, là Trần Tự Cường.



- Hừ, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.



Quách Lan cười lạnh một tiếng rồi nhìn Trần Tự Cường:



- A Cường, hôm nay chú làm rất tốt, đợi đến khi mua thành công tôi sẽ không bạc đãi chú.



- Chị Lan, chị nói gì vậy, tôi gúp cũng không muốn trả công.



Trần Tự Cường vội vàng nói.



- Cậu đấy, như vậy cũng nói dược.



Quách Lan cười quyến rũ với Trần Tự Cường:



- Nhưng dù thế nào cậu cũng có phần, tôi đã nói với cậu về thương vụ này rồi, nếu thành công thì nửa đời sau cậu sẽ không cần làm việc.



- Chị Lan, thật ra tôi không hiểu, vì sao phải mua tập đoàn Thiên Nam?



Trần Tự Cường đưa vấn đề về nguyên bản:



- Tập đoàn Thiên Nam tuy có lợi ích và hiệu quả tốt nhưng chẳng phải kém xa Nhã Lai chúng ta sao?