Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 59 : Tình cũ

Ngày đăng: 04:39 20/04/20




Tôn Hinh Hinh quay lại theo tiếng gọi, lúc này thấy trước quầy điện thoại ở bên kia có một người đàn ông cao gần mét chín đang dùng ánh mắt vui sướng nhìn mình. Người đàn ông này khá phong nhã, cơ thể nhìn qua khá mạnh mẽ, hắn mặc một bộ đồng phục bóng rỗ, vì vậy mà thân thể rắn chắc biểu hiện ra rất rõ ràng.



Lúc đầu Tôn Hinh Hinh còn có chút nghi ngờ nhưng ngay sau đó hình như cũng nhớ ra, vẻ mặt cũng trở nên vui mừng:



- Anh là Trần Chí Cương phải không?



- Tôn Hinh Hinh, đúng là em rồi.



Trần Chí Cương đi đến rất nhanh:



- Anh còn tưởng rằng mình nhìn lầm, em...Em thay đổi rất nhiều.



Trần Chí Cương nhìn nụ cười của Tôn Hinh Hinh mà có chút ngây người.



- Hinh Hinh, anh...Trước nay anh luôn tìm tin tức về em... ....



Cách xưng hô của Trần Chí Cương đột nhiên thay đổi, ánh mắt nhìn Tôn Hinh Hinh cũng dần trở nên nóng bỏng.



- Tôi... ....



Vẻ mặt Tôn Hinh Hinh trở nên mất tự nhiên.



- Hinh Hinh, bây giờ cũng đã gần trưa, không bằng chúng ta tìm một chỗ dùng cơm, hai bên vừa ăn vừa trò chuyện, anh có rất nhiều điều muốn nói với em.



Trần Chí Cương vội vàng nói.



- Được rồi.



Tôn Hinh Hinh có chút do dự nhưng sau đó cũng đồng ý, nàng đột nhiên gặp lại Trần Chí Cương, trong lòng cũng có chút vui sướng.



- Hinh Hinh, bên anh còn có hai người bạn, em đến một mình sao?



Trần Chí Cương lại hỏi.



- Không phải, em cũng có một người bạn.



Tôn Hinh Hinh lúc này mới nhớ Hạ Thiên còn ở bên cạnh, vì vậy mà cảm thấy không ổn, tiểu sắc lang kia hình như rất nhỏ nhặt, bây giờ tám phần đang tức giận.



Tôn Hinh Hinh quay đầu nhìn về phía Hạ Thiên mà cảm thấy mình đoán không sai, Hạ Thiên đang đứng đó rất mất hứng, điều đáng ăn mừng duy nhất chính là hắn không mở miệng và cũng không ra tay.



- Hạ Thiên, đây là bạn học hồi cấp hai của chị, là Trần Chí Cương.



Tôn Hinh Hinh vội vàng giới thiệu:



- Đây là Hạ Thiên, là bạn của tôi.



- Chào anh!



Trần Chí Cương vươn tay ra rất phong độ, hắn mở lời chào hỏi Hạ Thiên.


- Điện thoại của em đã mất rồi, bây giờ tạm thời chưa có điện thoại.



Tôn Hinh Hinh nói:



- Anh nói số của anh cho tôi biết, sau khi tôi mua điện thoại thì sẽ gọi lại.



- Được, đợi lát nữa dùng cơm xong thì anh sẽ cùng em đi mua điện thoại.



Trần Chí Cương nói với vẻ mặt đầy ân tình.



- Không cần, anh cứ đi cùng bạn, em và Hạ Thiên đi mua là được.



Tôn Hinh Hinh lắc đầu nói, nàng có chút hối hận vì cùng đi dùng cơm với Trần Chí Cương, nếu không phải hôm nay Hạ Thiên tâm tình tốt thì sợ rằng Trần Chí Cương đã bị đánh rồi.



- Không sao, thật ra chúng ta cũng chỉ đi dạo phố cùng Thư Tịnh mà thôi, nhiều người đi dạo cũng vui hơn.



Trần Chí Cương quay đầu nhìn Thư Tịnh:



- Thư Tịnh, em nói có phải không?



- Đúng vậy. À, Hạ Thiên, chút nữa nhiều người cùng đi dạo thì sẽ vui hơn.



Thư Tịnh rất thông minh, nàng trực tiếp nói lời mời với Hạ Thiên.



- Tôi thì không sao.



Hạ Thiên thuận miệng nói.



- Đúng rồi, Hạ Thiên, cậu có biết chơi bóng rổ không? Ngày mai trường chúng tôi có tổ chức một trận đấu, không bằng cậu đưa Hinh Hinh cùng đi xem được không?



Thư Tịnh còn nói thêm, tất nhiên nàng cũng tạo ra cơ hội cho Trần Chí Cương.



- Tôi không thích chơi bóng rỗ, nhưng chơi thứ này cũng rất đơn giản.



Hạ Thiên thuận miệng nói, hắn cũng biết vài chuyện liên quan đến bóng rỗ, trước đó Kiều Tiểu Kiều đã từng nói qua.



- Giọng điệu rất lớn lối!



Trần Chí Cương cười lạnh một tiếng:



- Không biết đánh đừng nói bậy. Nguồn truyện: Truyện FULL



- Tôi khinh thường những chuyện đơn giản như vậy.



Hạ Thiên lười biếng nói:



- Nếu tôi chơi bóng rỗ thì tất cả cầu thủ bóng rỗ trên đời này sẽ phải thất nghiệp, à, đây không phải tôi tự nói, là lời của vợ tôi.