Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 58 :

Ngày đăng: 04:39 20/04/20




- Vâng, Kiệt ca!



Đinh Báo hiểu tâm tư của Vương Kiệt, cũng không phản đối.



- Chú yên tâm, nếu chuyện gì anh không giải quyết được thì sẽ cho đại ca ra mặt.



Vương Kiệt cho Đinh Báo một viên thuốc an thần:



- Đại ca đã từng nói, chỉ có anh ấy và vợ mới được phép ức hiếp tiểu đệ, vì vậy nếu chúng ta thật sự bị ức hiếp thì đại ca nhất định sẽ ra tay xả giận.



- Vâng, em hiểu, Kiệt ca!



Đinh Báo thầm nghĩ tên mập cuối cùng cũng có một câu xuôi tai.



- Được rồi, tạm thời cứ như vậy, chú nhớ kỹ điện thoại của anh. À, thuận tiện cũng đưa số sang cho anh, cứ như vậy nhé.



Tên mập viết xuống số điện thoại, sau đó hắn thuận tay lấy danh thiếp của Đinh Báo rồi đứng dậy bỏ đi.



- Kiệt ca đi thong thả. Nguồn: https://truyenfull.vn



Đinh Báo đứng dậy đưa tiễn.



Vương Kiệt cố ý khoát tay tỏ ý đừng đứng đợi, thật ra trong lòng hắn đang rất sướng. Đây là một cảm giác sảng khoái trong tâm lý, là cảm giác sung sướng đến tột đỉnh, hắn thậm chí còn sinh ra xúc động muốn ngửa mặt lên trời tru lên như sói.



- Giờ một thằng mập như mình cũng trở nên trâu bò rồi, Trương Lỵ, hãy đợi đấy, sau này mình sẽ tìm hai em người đẹp, một em nấu cơm, một em làm ấm giường... ....



Trong đầu Vương Kiệt tràn đầy những suy nghĩ rối loạn.



Khi Vương Kiệt quay về phòng karaoke thì Tôn Hinh Hinh đã say và ngã vào lòng Hạ Thiên, lúc này Hạ Thiên đại công cáo thành đang chuẩn bị ôm người đẹp về nhà. Đúng lúc này Vương Kiệt lập tức biểu hiện ra phái đoàn của đại ca, lập tức sai Đinh Báo lấy xe đưa Hạ Thiên về nhà.



Đinh Báo thật sự có xe, nhưng chỉ là một chiếc mười sáu chỗ. Tất nhiên Vương Kiệt cũng chấp nhận điều này, xe nào cũng là xe, mười sáu chỗ thì ngồi được nhiều người, đồng thời cũng thuận tiện khi vào nhà cướp của, không thấy trên ti vi đám côn đồ thường dùng xe này sao?



Đinh Báo tự mình đảm nhận nhiệm vụ tài xế, hắn đưa Hạ Thiên đến cổng khu Học Phủ Danh Uyển, sau đó đưa mắt nhìn Hạ Thiên ôm Tôn Hinh Hinh đi vào. Cuối cùng hắn quay xe bỏ đi và đưa Vương Kiệt và Phương Hiểu Như quay về đại học Giang Hải.



- Thơm quá!



Hạ Thiên ngửi mùi hương trên người Tôn Hinh Hinh mà ra vẻ say mê mệt, mùi hương trên người Tôn Hinh Hinh làm người ta cảm thấy rất thoải mái, đồng thời cũng làm cho trong lòng hắn sinh ra cảm giác rục rịch.



Hạ Thiên ôm Tôn Hinh Hinh chậm rãi đi lên lầu, bàn tay hắn không tự giác được phải đặt lên cặp mông lớn của nàng, khi nâng lên hạ xuống thì lập tức cảm nhận được sự co giãn kinh người. Những cảm xúc tuyệt vời kéo đến làm cho ngọn lửa từ tận đáy lòng hắn bùng lên mạnh mẽ.



Hạ Thiên cố gắng giảm tốc độ của mình, sáu tầng mà hắn đi hơn năm phút đồng hồ. Lúc này người trong lòng hắn đang dần nóng lên như lửa, dù hắn là máy điều hòa trời sinh nhưng trên ngời Tôn Hinh Hinh vẫn vã mồ hôi, mùi hương càng nồng.



- Sao nhanh thế?


- Hạ Thiên, nếu không có gì thì cậu đến tặng hoa cho bác sĩ Liễu đi, đến trưa cậu theo tôi đi mua điện thoại.



Tôn Hinh Hinh mở miệng nói, điện thoại của nàng đã mất, tất nhiên phải mua lại cái mới.



- Được rồi.



Hạ Thiên cũng cảm thấy không có việc gì làm, hắn gọi điện thoại cho Liễu Vân Mạn, mà Liễu Vân Mạn bên kia lại đang mơ mơ màng màng, thì ra tối qua nàng trực ban, bây giờ đang ngủ ở nhà.



Nghe nói Hạ Thiên muốn đến tặng hoa thì Liễu Vân Mạn lập tức nói đến chiều hãy qua, vì chiều nay nàng muốn đưa hắn đến chữa bệnh cho em gái, đến lúc đó tặng hoa luôn cũng được.



Hạ Thiên cúp điện thoại và nói rõ tình huống cho Tôn Hinh Hinh, sau đó hắn đề nghị:



- Chị Hinh, không bằng bây giờ tôi và chị đi mua điện thoại luôn?



Tôn Hinh Hinh suy nghĩ một chút rồi đồng ý, dù sao bây giờ cửa hàng hoa cũng không có việc gì, hôm nay nhiệt độ cũng đã hạ xuống, nếu so sánh với những ngày nóng bức trước đó thì hôm nay mát mẻ hơn, cũng thích hợp để đi dạo phố.



Tôn Hinh Hinh và Hạ Thiên bắt xe buýt số 419 đi vào khu vực buôn bán sầm uất trong nội thành Giang Hải, sau đó Tôn Hinh Hinh bắt đầu sự nghiệp dạo phố vĩ đại.



Phụ nữ nào cũng thích dạo phố, Tôn Hinh Hinh tất nhiên cũng không phải ngoại lệ, mà đi dạo phố cũng chỉ đặt nặng chữ dạo, cũng không phải muốn mua thứ gì. Dù nàng đã thử qua các loại quần áo nhưng cũng không mua, tuy vậy cũng cảm thấy rất vui.



Rõ ràng đầy là lần đầu tiên Hạ Thiên đi dạo phố nhưng vẫn cảm thấy khá tốt, vì Tôn Hinh Hinh liên tục thử quần áo để hắn thưởng thức. Các loại váy, quần jean short, áo sơ mi, đều là những kiểu mẫu khá đẹp, đều làm hắn mở rộng tầm mắt.



Điều duy nhất làm Hạ Thiên cảm thấy buồn bực chính là lúc Tôn Hinh Hinh thay nội y cũng không cho xem.



Sau khi đi dạo hai tiếng đồng hồ, khi đã gần đến giữa trưa thì Tôn Hinh Hinh mới thấy một siêu thị điện thoại, lúc này nàng mới nhớ đến mục đích của mình, vì vậy kéo Hạ Thiên đi vào.



- Tiểu thư, chị muốn mua điện thoại sao? Chỗ này chúng tôi có đủ loại với đủ cấp bậc, bên này là nokia, bên kia là Samsung... ....



Hai người vừa vào cửa thì nhân viên hướng dẫn trong siêu thị điện thoại đã mở miệng thao thao bất tuyệt.



- Tôi muốn tự mình đi xem.



Tôn Hinh Hinh nói.



- Được rồi, mời chị tự nhiên, nếu có gì cứ hỏi tôi.



Nhân viên hướng dẫn nở nụ cười ngọt ngào rồi đi về phía một người khách khác mới vào cửa.



- Tôn Hinh Hinh?



Một giọng nói không xác định chợt vang lên.