Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 616 : Đánh trước một trận
Ngày đăng: 04:48 20/04/20
- Chú muốn solo với anh sao?
Hạ Thiên dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn tên thanh niên tự xưng là Tiểu Triệu Công Tử, hình như đã lâu rồi không nghe nói kẻ nào muốn solo với hắn. Bây giờ nghe nói có người muốn đánh nhau, điều này làm hắn ngạc nhiên, đồng thời còn có chút hưng phấn.
- Nói nhảm, mau đi ra.
Tiểu Triệu Công Tử có chút mất kiên nhẫn:
- Anh cho chú biết thế nào là sự lợi hại của Tiểu Triệu Công Tử.
Tên thanh niên nhìn khắp bốn phía rồi nói thêm:
- Chỗ này không gian quá nhỏ, chú theo anh ra bên ngoài.
Tên thanh niên cũng không quan tâm Hạ Thiên có đồng ý hay không, hắn tự đi ngoài. Tuy Viên Thế Phong bị tên thanh niên này gọi là chó ngu nhưng vẫn cung kính đi theo phía sau, rõ ràng là chó thật sự. Nguồn: https://truyenfull.vn
- Vợ Mị Mị, chị ở đây chờ một lúc, tôi ra đánh tên kia một trận, sau đó sẽ lập tức quay lại.
Hạ Thiên nhanh chóng nói một câu với Tống Ngọc Mị, sau đó hắn biến mất trong tầm mắt của nàng.
Tiền Đa Đa lúc này cũng đã bỏ dao nĩa xuống dĩa, dù lúc này hắn vẫn còn chưa ăn xong nhưng rõ ràng không có tâm tình dùng cơm. Hắn nhìn ra bên ngoài nhà hàng rồi lầm bầm nói:
- Triệu gia lại có thêm một người mười tám tuổi.
- Đúng vậy, xem ra thủ đô càng lúc càng loạn.
Tống Ngọc Mị đón lời.
- Nếu không chúng ta ra ngoài xem một chút?
Quan Đình khẽ đề nghị.
Tống Ngọc Mị và Tiền Đa Đa hầu như cùng gật đầu:
- Được.
Ba người cùng đứng lên rời khỏi ghế, bọn họ đi ra khỏi nhà hàng, sau đó phát hiện Hạ Thiên và Tiểu Triệu Công Tử còn chưa ra tay.
- Này, tiểu tử, chú tên gì?
Tên thanh niên nhíu mày nói:
Vì vậy có thể thấy Triệu Hiểu Trác tự tin cũng có lý lẽ, nếu đơn giản nói về võ học thì hắn ở thủ đô cũng không có được vài đối thủ. Nếu hắn đụng mặt người khác, dù đánh không thắng cũng sẽ không thua thảm, nhưng không may hôm nay hắn lại gặp phải Hạ Thiên.
Tuy Triệu Hiểu Trác liên tục tấn công nhưng Hạ Thiên vẫn dứt khoát đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, không phải người khác không nhìn thấy hắn hành động, chẳng qua hắn thật sự không chuyển động, ít nhất hai chân cũng không di chuyển. Sau đó hắn dùng một tay, chỉ một tay đã có thể thoải mái hóa giải tất cả đòn tấn công của Triệu Hiểu Trác, cuối cùng hắn còn có thể phản kích.
Hạ Thiên vỗ một chưởng vào ngực Triệu Hiểu Trác, hắn đánh văng đối phương ra xa vài mét, sau đó lười biếng nói:
- Chú xem, anh đã nói chú khoác lác mà không chịu, anh chỉ cần một tay cũng đánh bại chú.
Triệu Hiểu Trác bụm lấy ngực, gương mặt đỏ ửng một cách không bình thường, nhưng ngay sau đó đã khôi phục lại, hắn nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên, hình như có vẻ không phục:
- Đúng là không có thiên lý, chú sao lợi hại như vậy? Chú chẳng phải chỉ lớn hơn anh một tuổi thôi sao? Võ công luyện như thế nào? Sư phụ của chú làm gì mà ghê vậy?
- Anh là thiên tài, chú vẫn kém anh.
Hạ Thiên lười biếng nói.
- Hừ, anh cũng là thiên tài.
Triệu Hiểu Trác căm giận nói.
- Thiên tài khoác lác.
Hạ Thiên nói với vẻ mặt khinh bỉ.
Triệu Hiểu Trác trừng mắt nhìn Hạ Thiên, khoảng mười giây hắn không nói lời nào, sau đó mới mở miệng:
- Này, nghe nói chú đến thủ đô để tìm Mộc Hàm, chú không phải đã tìm được rồi sao? Vì sao còn chưa đi?
- Anh đi hay không thì liên quan gì đến chú?
Hạ Thiên có chút mất hứng:
- Còn nữa, chú đấu thua thì nhanh chóng dẫn chó cút đi thôi.
- Chú không đi thì sao anh còn lăn lộn giang hồ được nữa?
Triệu Hiểu Trác có chút khó chịu:
- Anh con bà nó xem như sinh ra không hợp thời, có một đại ca biến thái chặn ở phía trước, điều này chưa tính, bây giờ còn có một tên biến thái như chú chắn ngang đường, bây giờ là lần đầu tiên anh ra ngoài lăn lộn đã bị một tên biến thái như chú làm cho mất mặt.