Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 615 : Tiểu Triệu Công Tử

Ngày đăng: 04:48 20/04/20




- Quan Đình, sao Viên Thế Phong lại cứ quấn lấy em?



Tống Ngọc Mị không quan tâm đến Hạ Thiên, nàng dùng giọng kỳ quái hỏi Quan Đình.



Vẻ mặt Quan Đình rất bất đắc dĩ:



- Nói chung là bắt đầu từ nửa tháng trước, em đã nhiều lần từ chối hắn, nhưng hắn vẫn liên tục quấn lấy, cực kỳ phiền phức.



- Đức tính của người này quả thật là ruồi bọ. Nguồn truyện: Truyện FULL



Tống Ngọc Mị có vẻ rất chán ghét:



- Cả ngày không biết làm gì đàng hoàng, chỉ biết chạy khắp các trường có tiếng trong thủ đô, hễ là con cháu của các thế gia có chút xinh đẹp và chưa lập gia đình đều bị hắn quấy nhiễu. Đáng tiếc là người nào cũng biết đức tính của kẻ này, vì vậy mà chưa lần nào thành công, xem ra hắn còn kém cả đứa em phế vật, người ta tốt xấu gì cũng còn theo đuổi được Tưởng Thần.



Tống Ngọc Mị nói đến đây thì quay đầu nhìn Hạ Thiên:



- Tưởng Thần chính là bạn gái trước kia của Bạch Tiểu Lỗi.



- À, tôi đã từng được gặp cô ta.



Hạ Thiên vẫn còn nhớ rất rõ, sau đó hắn mắng Bạch Tiểu Lỗi:



- Ánh mắt của Tiểu Hắc đúng là quá kém, Tưởng Thần kia quá xấu, bây giờ bạn gái Tiểu Mễ của hắn cũng có chút khó coi.



Tống Ngọc Mị trợn trừng mắt nhìn Hạ Thiên, Tưởng Thần người ta rõ ràng khá đẹp, còn Lỗ Tiểu Mễ, tuy không phải quá đẹp nhưng cũng là một cô gái xinh xắn, nào có kém cỏi như những gì hắn nói?



- Giáo sư Tống, chị biết phải làm sao để thoát khỏi tên Viên Thế Phong kia không?



Quan Đình lúc này mở miệng hỏi, thật ra nếu so sánh về tuổi tác thì Quan Đình còn lớn hơn cả Tống Ngọc Mị, nhưng thực tế thì Tống Ngọc Mị đã là giảng viên được hai năm, trong khi đó Quan Đình phải một năm nữa mới có thể tốt nghiệp. Nếu so sánh về kinh nghiệm xã hội thì Tống Ngọc Mị vẫn mạnh hơn.



Bây giờ tâm tình của Tống Ngọc Mị hình như là không tệ, vì vậy nàng cũng kiên nhẫn trả lời vấn đề của Quan Đình:



- Viên Thế Phong là kẻ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nếu nói tốt với hắn thì chắc chắn sẽ không hiệu quả, uy hiếp bình thường cũng vô dụng. Năm xưa hắn cũng quấn lấy tôi, tôi trực tiếp nói người đánh cho một trận, sau này thấy mặt thì tự động tránh xa.



- Vợ Mị Mị, tên ngu kia cũng từng có ý với chị sao?



Hạ Thiên có chút mất hứng:



- Vì sao chị không nói sớm? Nếu nói sớm thì tôi cho hắn thành thái giám rồi.


Quan Đình nhìn lại, đúng là Viên Thế Phong, cũng như lời nói của Quan Đình, Viên Thế Phong lại đi vào. Nhưng lúc này Viên Thế Phong không đến một mình, cùng đi với hắn còn có một tên thanh niên có chút anh tuấn.



Tên thanh niên này khoảng mười bảy mười tám tuổi, so với Hạ Thiên thì nhỏ hơn, vóc dáng không tính là quá cao, chỉ khoảng một mét bảy, cách ăn mặc quý phái, quần áo giày đều là hàng hiệu. Tên này còn mang theo bảng tên, trên tay và trên cổ là một sợi dây vàng, thật sự là một đối tượng cướp bóc rất tốt, nếu trực tiếp cướp lấy những gì trên người tên này và rao bán, sợ rằng cũng được vài triệu bạc.



Khi thấy tên thanh niên thì dù là vẻ mặt của Tống Ngọc Mị hay Tiền Đa Đa cũng trở nên có chút kỳ quái, sau đó tên thanh niên đi đến trước mặt Hạ Thiên, hắn tiện tay kéo ghế ngồi xuống.



- Tiểu tử, chú có biết câu nói đánh chó phải nhìn mặt chủ không?



Tên thanh niên ăn mặc cao sang nhìn Hạ Thiên, hắn có chút mất hứng.



- Biết, nhưng anh bình thường hay đánh cả chó và chủ.



Hạ Thiên lười biếng nói, sau đó hắn dùng giọng hiếu kỳ hỏi một câu:



- Này, Viên Thế Phong ngu ngốc kia là chó của chú nuôi sao?



- Không phải tôi nuôi, tôi cũng không nuôi loại chó ngu như vậy, tôi dùng tiền mua được.



Tên thanh niên có chút mất hứng:



- Nhưng dù hắn chỉ là một con chó, cũng là chó tôi nuôi, muốn đánh cũng không đến lượt chú, hiểu không?



- Anh muốn đánh ai thì đánh.



Hạ Thiên bĩu môi:



- Chú đừng làm phiền anh, nếu không anh đánh cả chú.



- Anh thấy chú cũng không quá nể tình, vì vậy anh phải dạy bảo một chút.



Tên thanh niên hình như phát hỏa:



- Anh không đánh chú, như vậy sau này Tiểu Triệu Công Tử như anh sao có thể lăn lộn ở thủ đô?



Tên thanh niên nói xong thì đứng lên, hắn lui về phía sau vài bước rồi ngoắc tay với Hạ Thiên:



- Tiểu tử, theo anh đi solo!