Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 628 : Chôn hết chúng mày

Ngày đăng: 04:48 20/04/20




- Mày...Mày muốn làm gì?



Tên đàn ông bị Hạ Thiên chụp cổ làm gương mặt đỏ bừng bừng, nói chuyện cũng lắp bắp.



- Chồng, trước tiên buông hắn xuống cái đã.



Mộc Hàm lúc này đi tới nói.



- Được rồi.



Hạ Thiên buông lỏng tay.



Mộc Hàm nhìn tên đàn ông, đồng thời nàng quét mắt nhìn đám người bên trong đại sảnh:



- Chúng tôi đến đây để tìm người, hy vọng các người nói rõ vị trí của Đàm Điềm Điềm, chúng tôi tìm được người sẽ đi ngay.



- Ơ, Mộc Hàm, nghe những lời của cô có phải là chưa tìm được người thì không bỏ đi sao?



Một tên hỏi.



- Không đi thì tốt, chúng tôi đang cầu mà không được, ha ha ha... ....



Một tên đàn ông khác cười lớn:



- Các cậu nói có đúng không?



- Đúng, lần đầu tiên có người trong tứ danh hoa thủ đô đến nơi này.



Lập tức có người phụ họa.



Mộc Hàm khẽ hừ một tiếng:



- Nếu các người muốn tôi tự ra tay tìm người thì sợ rằng tình huống sẽ khác... ....



- Mộc Hàm, cô dọa ai vậy?



Có một người nói, giọng điệu có chút khinh thường:



- Cô cho rằng mình là ai? Chỗ này không ai sợ cô.



- Vợ, để tôi ra tay.



Hạ Thiên mất kiên nhẫn, hắn chỉ muốn nhanh chóng làm xong chuyện, sau đó về nhà ôm vợ ngủ, vì vậy hắn chưa nói dứt lời thì đã ra tay.


- Này, nghe nói trong đám ngu các chú có một thằng tên là Thái Tử, có phải không?



Hạ Thiên mở miệng hỏi.



Vẫn không ai trả lời.



- Không nói phải không?



Hạ Thiên rất mất vui:



- Không nói anh sẽ chôn sống các chú.



Hạ Thiên vỗ tay vào tường, một tiếng ầm vang lên, vách tường sụp một mảng.



- Anh...Anh muốn làm gì?



Có một người phụ nữ hoảng sợ lên tiếng.



- Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi sẽ chôn các người ở đây.



Hạ Thiên dùng giọng mất vui nói:



- Tôi sẽ hủy căn biệt thự này, tiện tay chôn luôn các người, coi như một công đôi việc, hiểu chưa?



- Anh...Anh rõ ràng là mưu sát.



Đám phụ nữ càng hoảng sợ, bọn họ bắt đầu hét ầm lên.



- Mưu sát thì sao? Các người có thể bắt cóc, tôi không được mưu sát sao/



Hạ Thiên không quan tâm:



- Hơn nữa căn nhà tự sập, nào có liên quan đến tôi?



Hạ Thiên nói xong thì vỗ tay ra, lúc này tường lại sập, Hạ Thiên còn nói:



- Các chú xem, anh không dụng tay vào tường, tự nó sập, trách anh được sao?



- Nhà sắp sập, chạy mau.



Đột nhiên có người gào lên, đám người từ trên mặt đất đứng lên bỏ chạy như ong vỡ tổ.