Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 629 : Thái Tử sa lưới

Ngày đăng: 04:48 20/04/20




Lại là những tiếng kêu rên thảm thiết, đám người cố gắng chạy ra ngoài đại sảnh bị Hạ Thiên đá văng trở lại, hơn nữa còn nện lên người đám chuẩn bị bỏ chạy theo sau, tất cả đều lăn đùng ra đất.



- Đúng là một đám ngu như heo, nếu anh cho các chú bỏ chạy như vậy thì còn mặt mũi gì nữa?



Hạ Thiên bất mãn nói một câu, sau đó hắn đảo mắt lên người một tên đàn ông:



- Này, chú đến đây.



Tên đàn ông này cúi đầu làm người ta không nhìn rõ tướng mạo, nhưng vì nguyên nhân cúi đầu mà không biết Hạ Thiên đang gọi ai, vì vậy hắn không có chút phản ứng.



Hạ Thiên lóe người đến bên cạnh tên đàn ông, hắn xác đối phương lên rồi nói:



- Này, chú không nghe thấy sao?



Tên đàn ông cuối cùng cũng ngẩng đầu, người này hơn ba mươi, bộ dạng có vẻ nhã nhặn, lúc này hắn cũng rất hoảng sợ:



- Anh...Anh vừa nói gì?



- Vừa rồi chú nói mọi người bỏ chạy phải không?



Hạ Thiên trừng mắt nhìn tên đàn ông:



- Anh nhớ giọng nói của chú, khi anh còn ở thành phố Giang Hải, có phải chú đã điện thoại cho anh không?



- Tôi..Tôi không biết anh đang nói gì.



Tên đàn ông tỏ ra rất kinh hoàng:



- Anh mau thả tôi ra.



- Thằng ngu mày có phải là Thái Tử không?



Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào tên đàn ông, sau đó hắn hỏi.




Hạ Thiên cũng điện thoại cho Lãnh Băng Băng, nhưng Lãnh Băng Băng cũng không có nhiều thời gian với Hạ Thiên, vì nàng phải lập tức điện thoại cho cục trưởng cục công an tỉnh là Hào Đồ, sau đó để Hào Đồ liên lạc với cục công an thủ đô.



- Vợ, bây giờ chúng ta đã có thể về nhà chưa?



Hạ Thiên cũng không muốn tiếp tục ở lại chỗ này.



- Chồng, đợi khi cục trưởng La đến thì chúng ta sẽ rời khỏi chỗ này.



Mộc Hàm khẽ nói:



- Tốt nhất là chúng ta trực tiếp đưa Thái Bằng Trình vào trong tay La Dân Sinh, như vậy sẽ không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.



- Được rồi.



Hạ Thiên cũng chỉ có thể chờ đợi.



Nhưng Hạ Thiên cũng không đợi quá lâu, chừng mười phút sau thì La Dân Sinh đã dẫn người đến, vài phút sau đó Hạ Thiên và Mộc Hàm cũng cùng nhau bỏ đi, những sự việc phát sinh sau đó không cần hắn phải quan tâm.



Hôm nay đối với La Dân Sinh và rất nhiều cảnh sát thủ đô thì rõ ràng là một đêm khó ngủ, đối với những quan viên và gia đình phú hào thủ đô thì cũng là một đêm khó ngủ, vì con cháu của bọn họ bị bắt vào cục công an, bọn họ cần phải hoạt động, cần phải tạo ra áp lực cho cảnh sát, hy vọng cứu con mình ra.



Hạ Thiên và Mộc Hàm cũng có một đêm không ngủ, chiến trường của bọn họ tất nhiên là trên giường, Mộc Hàm ngày càng trưởng thành và ngày càng tươi đẹp, nàng lại làm cho Hạ Thiên sung sướng đến tận sáng sớm. Cuối cùng Mộc Hàm mới có thể ghé sát lên người Hạ Thiên mà nằm ngủ, cả buổi tối nàng rất chủ động, kết quả là tiêu hao tất cả thể lực.



- Chồng, tôi ngủ trước, lát nữa còn phải đến Địa tổ.



Mộc Hàm nói ngủ là ngủ, ngay sau đó nàng đã dựa vào người Hạ Thiên rồi ngủ rất say.



Hạ Thiên cũng ngủ ngay lập tức, cũng không biết đã ngủ được bao lâu thì hắn tỉnh lại, bị chuông điện thoại làm cho thức tỉnh.



- Ai đó?



Hạ Thiên lầm bầm một câu, hắn thuận tay cầm điện thoại lên xem, những bất mãn trong lòng chợt biến mất sạch sẽ.