Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 70 : Mua nhẫn

Ngày đăng: 04:39 20/04/20




Hạ Thiên cũng không đuổi theo Thư Tịnh, hắn kéo tay Tôn Hinh Hinh:



- Chị Hinh, chúng ta đi thôi.



Còn Trần Chí Cương, hắn ngây ngốc đứng trên sân như tượng gỗ, giống như khó thể tiếp nhận sự thật này, mà Hạ Thiên cũng chẳng quan tâm đến hắn.



Tôn Hinh Hinh liếc về phía Trần Chí Cương bằng ánh mắt có chút đồng tình, thật sự cũng không tốt lắm, biểu hiện của đối phương hôm nay làm nàng thất vọng. Có thể nói Trần Chí Cương bây giờ và Trần Chí Cương năm xưa trong ấn tượng của Tôn Hinh Hinh đã khó thể nào chống đỡ cho nhau được.



- Hạ Thiên, có thể cho tôi số điện thoại được không?



Khương Phong đuổi theo nói.



- Không có gì.



Hạ Thiên đồng ý rất sảng khoái.



Hạ Thiên nhìn thời gian, vẫn chưa đến mười một giờ, hắn đề nghị:



- Chị Hinh, chị có muốn mua điện thoại không? Bây giờ chúng ta đi mua nhé?



- Được.



Tôn Hinh Hinh cũng đồng ý.



Vì trường đại học khá gần bên khu mua sắm, vì vậy hai người Hạ Thiên bắt đầu đi đến cửa hàng điện thoại ngày hôm qua.



Tôn Hinh Hinh cũng không phải người có nhiều tiền, trước đó có ít tiền dành dụm được thì đã bị Trương Đại Trụ cướp đi hơn phân nữa, hơn nữa nàng cũng là người tiết kiệm, vì vậy cuối cùng mua một chiếc điện thoại Samsung. Hôm nay không có Trần Chí Cương quấy rầy nên mua điện thoại rất thuận lợi, chỉ mất chưa tới nửa giờ đã có được một chiếc điện thoại.



Ngày hôm qua bị cắt đứt cơ hội dạo phố, Tôn Hinh Hinh không muốn về, vì vậy nàng mua xong điện thoại thì trực tiếp kéo Hạ Thiên đi dạo. Mà điều làm cho Hạ Thiên tiếc nuối chính là hôm nay Tôn Hinh Hinh cũng không thử quần áo, mục tiêu của nàng hôm nay là giày và túi xách, nhưng hứng thú của nàng vẫn nằm trên quá trình đi dạo, từ đầu đến cuối không mua món hàng nào.



- Chúng ta đi ăn chút gì đó nhé, ăn xong sẽ tiếp tục đi dạo.



Khi hơn mười hai giờ thì Tôn Hinh Hinh cảm thấy bụng biểu tình phản đối.



Hai người đi đến khu ăn uống nhưng không phải là quán thịt nướng Brazil như hôm trước, hai người lên lầu hai gọi hai phần thức ăn nhanh. Tôn Hinh Hinh rất sốt ruột dạo phố, vì vậy cũng không có tâm tình ăn cơm chậm rãi, nàng muốn nhanh chóng bổ sung thể lực để tiếp tục dạo phố.



Đúng lúc này thì Hạ Thiên nhận được điện thoại, người gọi đến là Hoàng Hải Đào.



- Hạ thần y, tôi là Hoàng Hải Đào.



Hoàng Hải Đào rất cung kính:



- Tôi đã đưa tiền đến cho anh, nhưng anh không có mặt ở cửa hàng hoa, vậy tôi giao tiền cho ai đây?



Sau khi xác nhận trong đầu con trai không còn máu bầm thì Hoàng Hải Đào lập tức chuẩn bị tiền cho Hạ Thiên, tuy một triệu cũng không phải số tiền nhỏ với Hoàng Hải Đào nhưng cuối cùng cũng có được.



Hôm nay Hoàng Hải Đào nhìn thấy con trai công tác cực kỳ bình thường thì cực kỳ vui sướng, trước đó lão có chút thành kiến với Hạ Thiên nhưng bây giờ đã không còn. Thực tế trong vài tháng qua, vì chữa bệnh cho con mà lão tốn rất nhiều tiền, nhưng không có hiệu quả, bây giờ chỉ bỏ ra một triệu mà có thể làm con trai hoàn toàn khôi phục, tất nhiên lão cảm thấy rất đáng giá.



Hoàng Hải Đào cũng không có ý nghĩ quỵt nợ, cũng không dám quỵt nợ, vì vậy ngay từ sáng sớm đã chuẩn bị sẵn tiền mặt, giữa trưa đưa đến cửa hàng hoa Hinh Hinh. Nhưng lúc này trong cửa hàng chỉ có một mình Phương Hiểu Như, Hoàng Hải Đào tất nhiên không dám đưa một số tiền lớn như vậy cho một cô gái, vì vậy lão mới điện thoại cho Hạ Thiên.



- Tôi đang đi dạo ở khu mua sắm, nếu không có gì thì ông cứ đưa đến đây.


- Tên khốn anh chạy đi đâu rồi, bà đây bị người ta ức hiếp, ở tiệm vàng bạc Chu Tiểu Sinh, đến ngay.



Lúc này cũng có hai tên bảo vệ chạy đến:



- Ai cướp?



- Là hắn.



Dư Diễm chỉ vào Hạ Thiên:



- Các anh xem, là hắn ta cướp nhẫn.



Hai tên bảo vệ nhìn Hạ Thiên mà có chút nghi hoặc, có kẻ cướp nào như vậy sao? Không mang theo đao búa, cũng có thấy hắn uy hiếp ai đâu?



- Vị tiên sinh, xin hỏi... ....



Một tên bảo vệ mở miệng nói.



- Tôi đến mua nhẫn, nếu tôi muốn cướp thì còn đứng đây sao?



Hạ Thiên tức giận nói một câu, sau đó hắn mặc kệ đám người, hắn cầm tay Tôn Hinh Hinh nói:



- Chị Hinh, thử xem thế nào.



Tôn Hinh Hinh nhận lấy nhẫn, nàng có chút bất an:



- Hạ Thiên, cậu thật sự không nghĩ rằng... .... Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL



Tôn Hinh Hinh nhìn sang đám người bên cạnh mà không nói, nàng thật sự lo lắng Hạ Thiên sẽ cướp.



- Chị Hinh, tôi có tiền, sẽ có người đưa đến ngay.



Hạ Thiên nói thì điện thoại vang lên, đúng là Hoàng Hải Đào, lúc này lão đã đến khu mua sắm.



- Tôi ở tiệm vàng bạc Chu Tiểu Sinh, đến nhanh.



Hạ Thiên nói một câu rồi cúp điện thoại, hắn nhìn Tôn Hinh Hinh:



- Chị Hinh, tiền đã được đưa đến, thế nào? Chị thích cái nhẫn này chứ?



Tôn Hinh Hinh thấy Hạ Thiên khẳng định như vậy cũng không nói gì hơn, nàng ấn nhẫn vào ngón trỏ, rất vừa và hợp, nàng khẽ gật đầu:



- Thích.



- Bảo bối, ai dám ức hiếp em?



Lúc này một âm thanh vang lên, một người từ cửa tiến vào và đi về phía Dư Diễm.