Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 71 : Oan gia ngỏ hẹp

Ngày đăng: 04:39 20/04/20




- Chính là bọn họ.



Dư Diễm chỉ vào Hạ Thiên và Tôn Hinh Hinh, tuy Tôn Hinh Hinh căn bản chưa nói gì nhưng Dư Diễm cũng ép nàng vào nhóm "bất kính".



Người này nhìn về phía Hạ Thiên, sau đó hắn nhìn về phía Tôn Hinh Hinh mà ánh mắt chợt sáng rực lên, đúng là người đẹp.



Vẻ mặt Tôn Hinh Hinh cũng biến đổi, tại sao lại là tên này?



Hạ Thiên cũng nhận ra tên mập này, đây là tên mập khốn kiếp có ý với Tôn Hinh Hinh ở quán karaoke Thịnh Thế. Hắn biết tên mập này tên là Vương Kiếm, là đội phó đại đội trật tự xã hội ở quận Đông.



Đúng là oan gia ngõ hẹp, bây giờ gặp phải hai oan gia một lúc, mà hai oan gia này lại đến cùng nhau, đúng là quá trùng hợp. Nhưng Hạ Thiên cũng bội phục Dư Diễm, chồng của người phụ nữ này còn nhiều hơn cả vợ mình.



- Bảo bối, có chuyện gì? Bọn họ đắc tội với em thế nào?



Vương Kiếm không nhận ra Tôn Hinh Hinh, đêm đó hắn say khướt, hơn nữa đèn trong quán karaoke cũng khá mờ, vì vậy hắn cũng không có ấn tượng quá sâu về Tôn Hinh Hinh.



- Tiểu tử này muốn cướp, anh là cảnh sát, anh bắt hắn lại đi.



Dư Diễm ra chiêu rất độc, nàng muốn trực tiếp cho Hạ Thiên ăn cơm tù.



- Cướp sao?



Vương Kiếm ngẩn người:



- Tiểu tử, cậu thật sự là cướp à?



- Đầu óc anh có vấn đề sao?



Hạ Thiên trừng mắt nhìn Vương Kiếm.



- Cậu...Cậu dám mắng tôi sao?



Khoảnh khắc này Vương Kiếm cũng không kịp phản ứng, từ khi lên làm đội phó đội trị an xã hội thì hắn rất ít khi bị người khác mắng.



- Có người ngốc như vậy sao? Tôi mắng mà anh cũng không hiểu à?



Hạ Thiên cảm thấy Vương Kiếm quá ngu, đúng là ngu có bằng cấp.



- Tiểu tử, có phải mày muốn chết không?



Vương Kiếm cuối cùng cũng nổi giận:



- Con bà nói, dám cướp của mà còn kiêu ngạo vậy sao?



- Nếu tôi mà là cướp thì sợ rằng đã chết từ lâu.



Hạ Thiên càng thêm khinh bỉ Vương Kiếm, nếu hắn thật sự là cướp thì đối phương đã rút súng ra rồi.



- Có chuyện gì xảy ra?



Một âm thanh dịu dàng đáng yêu từ bên trong vang lên, một người thiếu phụ mặc sườn xám đi ra. Khi nhìn thấy người phụ nữ này thì Vương Kiếm thiếu chút nữa đã chảy nước miếng, đúng là cực phẩm, thật sự là cực phẩm.



Một bộ sườn xám bó quanh người tôn vinh những đường cong lung linh trên người phụ nữ, eo nhỏ chân dài, ngực cao mông nở, hết sức mê người. Mỗi cái nhăn mày một nụ cười của nàng đều cực kỳ phong tình, hơn nữa còn có sức quyến rũ kinh người của phụ nữ trưởng thành, tất cả được biểu hiện vô cùng tinh tế. Nếu so sánh Dư Diễm với người phụ nữ này thì lập tức trở thành vịt con xấu xí, dù là Tôn Hinh Hinh cũng kém nàng về vẻ quyến rũ và phong tình.



- Quản lý Chu.



Người bán hàng tranh thủ thời gian dùng giọng nhẹ nhàng giải thích:



- Vị tiên sinh này muốn mua nhẫn, sau đó vị tiểu thư kia cũng muốn mua, vì vậy hai bên có chút tranh chấp.




Sau khi rời khỏi cửa hàng vàng bạc thì Tôn Hinh Hinh cũng không nhịn được phải hỏi.



- Tôi chữa bệnh tâm thần cho con trai ông ấy, ông ấy trả tôi một triệu.



Hạ Thiên thuận miệng nói.



Tôn Hinh Hinh nghe Hạ Thiên nói như vậy thì cũng yên lòng, nàng chỉ sợ số tiền kia có lai lịch bất chính.



Nhưng một lát sau Tôn Hinh Hinh lại lo lắng, mang theo nhiều tiền như vậy cũng không an toàn.



- Hạ Thiên, trước tiên chúng ta đi gửi tiền.



Tôn Hinh Hinh đề nghị.



- Gửi tiền ở đâu?



Hạ Thiên hỏi.



- Gửi trong ngân hàng.



Tôn Hinh Hinh có chút bất đắc dĩ:



- Phía trước có một ngân hàng công thương.



- Nhưng tôi không có tài khoản ngân hàng.



Hạ Thiên lắc đầu.



- Cậu có thể làm một cái thẻ mới.



Tôn Hinh Hinh lại đau đầu.



- Chị Hinh, tôi không có chứng minh, không thể làm thẻ được.



Hạ Thiên giải thích:



- Đợi thêm vài ngày nữa tôi đi tìm cảnh sát tỷ tỷ làm một cái chứng minh đã.



- Sao cậu không nhờ cục trưởng Hoàng làm giúp?



Tôn Hinh Hinh cảm thấy khó hiểu:



- Như vậy không phải dễ hơn sao?



- Thật ra tôi không thích lão già Hoàng Hải Đào kia, tôi thích cảnh sát tỷ tỷ, vì vậy quyết định để chị ấy làm thì tốt hơn.



Lý do của Hạ Thiên tương đối đầy đủ.



Tôn Hinh Hinh cũng hiểu, tiểu sắc lang này rõ ràng chỉ muốn tìm cớ tiếp cận người đẹp băng giá.



Tôn Hinh Hinh dùng tay sờ lên chiếc nhẫn kim cương hơn sáu mươi ngàn mà thở dài, bây giờ nàng cảm thấy Hạ Thiên càng ngày càng tốt, nhưng người này sao cứ lăng nhăng như vậy?



Chưa tính đến vấn đề lăng nhăng, hơn nữa còn rất quang minh chính đại. Đàn ông khác chân đạp vài thuyền đều lén lút, nhưng người này đứng trước mặt nàng cũng dám thu nhận những người đẹp khác làm vợ.



- Đúng rồi, chị Hinh, chị có thẻ ngân hàng phải không?



Hạ Thiên đột nhiên hỏi một câu bên tai Tôn Hinh Hinh.