Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 72 : Sinh biến

Ngày đăng: 04:39 20/04/20




- Đúng vậy.



Tôn Hinh Hinh thuận miệng lên tiếng, nàng tất nhiên là có thẻ ngân hàng, những năm gần đây chỉ cần là người trưởng thành thì đều phải có vài cái thẻ ngân hàng.



- Chúng ta vào gửi tiền thôi.



Hạ Thiên cũng không sợ có người cướp tiền nhưng cứ xách theo một chiếc túi lớn thế này thì cũng không thuận tiện.



Tôn Hinh Hinh còn chưa kịp phản ứng:



- Cậu không có thẻ, không có chứng minh sao có thể gửi tiền.



- Chị Hinh, không phải chị có thẻ sao?



Hạ Thiên có chút kỳ quái:



- Gửi cho chị là được rồi.



Tôn Hinh Hinh có chút ngẩn ngơ, sau đó nàng hô lên nghẹn ngào:



- Hạ Thiên, cậu...Cậu muốn nói...Muốn gửi tiền trong tài khoản của tôi sao?



- Đúng vậy.



Hạ Thiên dùng ánh mắt có chút kỳ quái nhìn Tôn Hinh Hinh, bình thường chị Hinh rất thông minh, sao hôm nay lại ngốc như vậy? Chẳng lẽ ngực hôm nay lớn ra gấp bội sao?



Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào bộ vị cao ngất trước ngực của Tôn Hinh Hinh, sau đó hắn đưa ra một kết luận là vẫn giống như trước. Lúc này Tôn Hinh Hinh lại cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, cũng không phải nàng bị Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào ngực, mà nàng không ngờ hắn có thể đưa một số tiền lớn như thế gửi trong tài khoản của mình.



- Hạ Thiên, cậu thật sự muốn gửi tiền vào tài khoản của tôi sao?



Tôn Hinh Hinh không nhịn được phải hỏi một câu, nàng sinh ra một cảm giác khó thể tin.



- Tất nhiên là thật.



Hạ Thiên có chút mơ hồ, hôm nay đầu óc chị Hinh làm sao vậy?



- Cậu không sợ tôi ôm tiền chạy đi mất à?



Tôn Hinh Hinh chợt thốt lên.



- Không sợ!



Hạ Thiên cười hì hì:



- Chị đi đến đâu thì tôi cũng tìm được.



Tôn Hinh Hinh chợt ngẩn ngơ, nàng vốn tưởng rằng Hạ Thiên sẽ nói những lời dụ dỗ ngon ngọt ví dụ như tiền của tôi cũng là của chị.v.v. Nào biết Hạ Thiên sẽ trả lời như vậy? Điều này làm nàng cảm thấy tức tối vì hắn không biết cách tán tỉnh, trong lòng cũng có chút cảm giác thất lạc, cũng vì thế mà nàng cũng không quá kích động.



- Chúng ta vào gửi tiền.



Tôn Hinh Hinh bình tĩnh trở lại, nàng kéo Hạ Thiên vào ngân hàng.



Gửi tiền rất nhanh, nhưng Hạ Thiên cũng chỉ gửi vào chín trăm ngàn, còn hơi ban mươi ngàn hắn giữ lại để tiêu vặt.



Hạ Thiên từ đầu đến cuối đều tỏ ra rất tùy ý, điều này cũng làm Tôn Hinh Hinh biết được đối phương không quan tâm đến vấn đề này. Nàng lại nghĩ có chút quá, dù sao bình thường nếu có một người đàn ông gửi cho nàng một trăm ngàn vào tài khoản thì chẳng phải là chuyện nhỏ, nhưng Hạ Thiên là ngoại lệ, hắn hoàn toàn không quan tâm.



Sau khi gửi tiền vào ngân hàng thì hai người tiếp tục đi đến cửa hàng viễn thông để lấy lại số điện thoại của Tôn Hinh Hinh, cuối cùng cả hai mới quay về cửa hàng hoa, mà lúc này cũng đã là hai giờ chiều.




Trong điện thoại vang lên giọng nói hốt hoảng.



- Mỹ nữ tỷ tỷ, sao vậy?



Hạ Thiên nghe thấy giọng nói của Diệp Mộng Oánh thì có chút kỳ quái, có chuyện gì mà hốt hoảng như vậy?



- Hạ Thiên, cậu có thể đến bệnh viện Thánh Tâm ngay bây giờ được không? Ông nội đã xảy ra chuyện.



Diệp Mộng Oánh vội vàng nói.



- Có chuyện gì?



Hạ Thiên nghĩ mãi mà không hiểu nổi, không phải ông cụ đã tỉnh rồi sao?



- Ông đã hôn mê, bây giờ tôi cũng không rõ, tóm lại cậu đến nhanh một chút, được không?



Diệp Mộng Oánh có vẻ rất lo lắng, trong giọng nói đã mang theo chút cầu khẩn.



- À, mỹ nữ tỷ tỷ chị đừng vội, tôi đến ngay.



Hạ Thiên cúp điện thoại sau đó quay đầu nói với Hắc Tam:



- Đưa anh đến bệnh viện Thánh Tâm.



- Vâng, thiên ca.



Hắc Tam lên tiếng.



Bệnh viện Thánh Tâm, bên ngoài phòng bệnh chăm sóc đặc biệt cho Diệp Thiên Nam, lúc này Diệp Mộng Oánh đang đi tới đi lui ở bên ngoài, có vẻ rất lo lắng.



Đáng lý ra ngày hôm qua Diệp Thiên Nam đã tỉnh lại, hơn nữa tinh thần còn tốt hơn cả trước khi sinh bệnh. Tất nhiên Diệp Mộng Oánh rất vui, sau đó nàng vẫn trông nom cho ông, cùng ông trò chuyện rất lâu, mãi đến nửa đêm nàng mới về nhà nghỉ ngơi.



Sau khi trở lại thành phố Giang Hải thì Diệp Mộng Oánh chưa từng một đêm yên giấc, bây giờ ông nội cuối cùng cũng tỉnh lại, nàng cuối cùng cũng thoải mái ngủ một giấc mãi đến xế chiều mới rời giường. Sau đó nàng tắm rửa, ăn uống rồi muốn đến thăm ông, sau đó sẽ đi tìm Hạ Thiên, nhất định phải cảm tạ đối phương.



Nhưng khi Diệp Mộng Oánh vào bệnh viện thì nhận được một tin tức như sét đánh giữa trời quang, làm nàng sợ chết ngây người. Lúc này bệnh tình của ông lại chuyển biến xấu, lại rơi vào hôn mê, hơn nữa nghe nói tình huống còn nghiêm trọng hơn cả trước đó.



Nhị thúc Diệp Chí Nghĩa của Diệp Mộng Oánh đã báo cảnh sát để bắt tên lang băm Hạ Thiên, đồng thời còn tuyên bố Diệp Mộng Oánh phải chịu trách nhiệm. Nhưng bây giờ Diệp Mộng Oánh cũng không còn tâm tình để khắc khẩu với Diệp Chí Nghĩa, trước tiên nàng lập tức điện thoại cho Hạ Thiên, sau đó đợi hắn đến.



- Tiểu muội.



Người đến trước lại là Diệp Thiếu Hùng, hắn cũng vừa mới nhận được tin.



- Đại ca, ông nội lại... ....



Diệp Mộng Oánh nói mà hai mắt đỏ hồng.



- Tối qua anh về không phải tinh thần của ông còn rất tốt sao?



Diệp Thiếu Hùng cau mày, trực giác nói cho hắn biết có vấn đề xảy ra.



- Đúng vậy, tối qua em nói chuyện với ông đến nửa đêm, lúc đó ông còn muốn xuất viện, em nói ông ở lại hai ngày xem xét tình hình, nào ngờ... ....



Diệp Mộng Oánh cố gắng để chính mình không khóc:



- Hạ Thiên đang chạy đến, cũng hy vọng cậu ấy có thể cứu ông tỉnh lại.