Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 704 : Em không cần anh phụ trách
Ngày đăng: 04:50 20/04/20
An Khả Khả đã đến bên cửa sổ, đã bước một chân ra ngoài, bộ dạng có thể nhảy xuông bất cứ lúc nào.
- Đây chỉ là lầu hai mà thôi, cô thích thì cứ nhảy, nhảy xuống cũng chẳng gãy chân được.
Trịnh Nam Tân dùng giọng không chút hoang mang nói.
An Khả Khả nhìn thoáng qua bên ngoài rồi lập tức choáng váng, đúng vậy, đây chỉ là lầu hai mà thôi, với vị trí của nàng thì chỉ cách mặt đất bốn mét, dù nàng có nhảy xuống, trừ khi đầu đập đất, nếu không sẽ chẳng chết được.
Chủ yếu nhất chính là An Khả Khả không muốn chết, nàng mới mười bảy tuổi, năm nay cũng là năm may mắn nhất của nàng, cuối cùng nàng cũng nổi tiếng, trở thành ngôi sao lớn, nàng không cam lòng ra đi như vậy.
- Tại sao lại như vậy?
An Khả Khả không ngăn được nước mắt chảy ra, nàng nghĩ mãi mà không hiểu vì sao chị Di lại bán rẻ mình, vì tiền sao? Nhưng nàng cũng cho Trần Di đâu ít tiền?
- Khả Khả, làm gì phải tra tấn mình như vậy? Phụ nữ đều có một lần, cho ai mà chẳng như nhau? Nếu em nhảy xuống gãy chân hay dập mặt thì càng không đáng giá.
Trần Di lúc này mở miệng, nàng vừa nói vừa đi về phía An Khả Khả.
- Đứng lại, chị đứng lại đó cho tôi, đừng lại đây.
An Khả Khả đột nhiên la lên:
- Chị đến tôi sẽ nhảy.
- Được, chị không qua, em đừng nhảy. Khả Khả, em trước nay đều rất nghe lời chị, bây giờ nghe chị một lần, sau này em sẽ biết chị làm vậy là tốt cho em.
Trần Di chợt ngừng lại, nàng ra vẻ tận tình khuyên bảo An Khả Khả.
- Chị... ....
An Khả Khả rất muốn mắng Trần Di, nhưng nàng cảm thấy cơ thể ngày càng khó chịu, tận đáy lòng bùng lên khao khát lấp đầy, hơn nữa càng ngày càng mãnh liệt.
- Sao cô không biết xấu hổ như vậy? Đã bán người ta mà còn nói vì tốt sao?
- Được rồi, anh sẽ bảo vệ em.
- Tiểu tử, đừng nói ra những lời không phù hợp thân phận, mày biết nơi này là đâu không?
Trịnh Nam Tân hừ lạnh một tiếng:
- Tao cho mày một cơ hội, chỉ cần mày lập tức bỏ đi, không cần làm chậm trễ tao hưởng phúc, như vậy tao sẽ coi như chưa có gì phát sinh. Nếu không tao sẽ cho mày sống không bằng chết.
- Đúng là ngu ngốc.
Hạ Thiên nhìn Trịnh Nam Tân:
- Nhưng ông khá may, tôi quyết định xử lý ông, loại đãi ngộ sống không bằng chết ông sẽ không được hưởng.
- Đúng là ngu như heo.
Trịnh Nam Tân tức giận nói:
- Biết tao là ai không?
- Ông chẳng phải là Trịnh Nam Tân ngu ngốc sao?
Hạ Thiên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Trịnh Nam Tân:
- Chẳng lẽ ông còn tên gì khác?
- Mày đã biết tên tao thì nên biết một điều, tao chỉ cần tùy tiện điện thoại cũng giết cả nhà mày.
Trịnh Nam Tân lấy điện thoại ra, lão dùng ánh mắt căm tức nhìn Hạ Thiên:
- Cuối cùng tao cảnh cáo mày một lần nữa, lập tức cút đi, để lại An Khả Khả, không cần rề rà chuyện của tao, nếu không tao sẽ cho mày hối hận vì đã sinh ra trên đời.