Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 74 : Hỗn loạn

Ngày đăng: 04:39 20/04/20




- Diệp đại ca, tôi cũng không biết là ai.



Hạ Thiên lắc đầu:



- Tôi chỉ biết đối phương là một trung y rất cao minh, am hiểu sâu thuật châm cứu.



- Trung y cao minh sao?



Diệp Thiếu Hùng gật đầu:



- Bây giờ trung y cao minh cũng không nhiều, vì vậy khá dễ tìm.



Hạ Thiên suy nghĩ một chút rồi nói:



- Này, Diệp đại ca, nếu anh phát hiện ra một người họ Âm thì nên chú ý đặc biệt.



- Họ Âm sao?



Diệp Thiếu Hùng chợt kinh ngạc.



- Không sai, chính là âm trong âm dương.



Hạ Thiên nói:



- Nếu Diệp đại ca phát hiện ra đối tượng hoài nghi thì nên nói cho tôi biết.



- Được, đến khi tôi tìm ra mục tiêu hoài nghi thì sẽ lập tức thông báo cho cậu.



Diệp Thiếu Hùng gật đầu đồng ý:



- Tôi vào trước, cậu cũng đi đi, nếu không Nhị thúc tôi biết cậu còn lêu lổng ở bên ngoài, sợ rằng sẽ gây náo loạn. Tuy tôi không sợ ông ta nhưng rất phiền phức.



Hạ Thiên nói vài câu đơn giản với Diệp Thiếu Hùng rồi ngồi lên xe mười sáu chỗ cho Hắc Tam chạy về cửa hàng hoa. Trên đường về hắn nhận được điện thoại của Liễu Vân Mạn, tất nhiên là thúc hắn đi qua, vì vậy mà Hạ Thiên cũng không dừng lại ở cửa hàng hoa, hắn ôm một bó hoa bách hợp rồi đi đến khu dân cư Danh Điển.



Vì bận rộn qua lại nên khi đến nhà của Liễu Vân Mạn thì đã hơn bốn giờ, sau khi tặng hoa cho Liễu Vân Mạn như ngày thường thì Hạ Thiên phát hiện trong nhà có thêm một thiếu niên mười bảy mười tám tuỏi.



Thiếu niên này rất lịch sự, có đeo một cặp kính, cao ngang với Hạ Thiên nhưng hơi gầy, thiếu chút nữa thì có thể so sánh với em gái gầy như cây sậy của Liễu Vân Mạn.



- Hạ Thiên, đây là em họ Liễu Lập Chí của tôi.



Liễu Vân Mạn giới thiệu với Hạ Thiên, sau đó nàng nhanh chóng quay sang nói với Liễu Vân Chí:



- Mau chào hỏi anh ấy đi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL



- Chào anh rể.



Liễu Lập Chí chào Hạ Thiên một cách khá thận trọng.



Liễu Vân Mạn đỏ mặt:



- Tiểu Chí, ai nói cậu chào Hạ Thiên như vậy?




- Cái gì?



Liễu Vân Mạn dùng ánh mắt tức giận nhìn Hạ Thiên:



- Sao cậu có thể như vậy? Cô cô hôn mê bất tỉnh mà cậu dám làm bậy, cậu...Cậu...Đây rõ ràng là cưỡng dâm.



- Cưỡng dâm?



Hạ Thiên cảm thấy rất oan uổng, hắn chỉ hôn Liễu Mộng mà thôi, có nghiêm trọng như vậy sao?



- Phì!



Liễu Mộng chợt cười thành tiếng:



- Tiểu Mạn, cháu hiểu lầm rồi, tiểu bại hoại này tuy xấu nhưng cũng còn chưa hư hỏng như vậy.



- Cô cô, cô nói Hạ Thiên đã làm gì mình?



Liễu Vân Mạn có chút chóng mặt:



- Cô cô, cô có thể nói rõ một chút, rốt cuộc có chuyện gì phát sinh?



- Được rồi, để cô nói cụ thể.



Liễu Mộng cười hì hì, sau đó nàng nói rõ những gì đã xảy ra.



Cuối cùng Liễu Mộng lại hỏi:



- Tiểu Mạn, cháu nói xem tiểu bại hoại này có phải là xấu lắm không? Biết rõ cô không thể lắc đầu mà cứ nói như vậy, cô sao có thể tránh khỏi tình cảnh làm vợ hắn?



Liễu Mộng nghe những chuyện đã xảy ra mà trong lòng cuối cùng cũng có chút dễ chịu, nhưng nàng vẫn không hiểu:



- Cô cô, cậu ấy chỉ hôn cô mà thôi, cần gì phải làm vợ cậu ấy?



- Nhưng cô thích mùi của hắn.



Liễu Mộng cười hì hì:



- Thật ra tiểu bại hoại nói không sai, cô và cậu ấy có cùng thể chất, hai chúng ta ở cùng một chỗ là điều đương nhiên, vì vậy cô quyết định sau này sẽ làm vợ cậu ấy.



Liễu Vân Mạn không còn gì để nói, nhưng nàng cũng cảm thấy có chút khó khăn, cô cô làm vợ Hạ Thiên, còn nàng? Nàng phải làm người tình của hắn sao?



"Không biết có nên nói với cô cô về hiệp nghị giữa mình và hắn không nhỉ?"



Trong lòng Liễu Vân Mạn bùng lên ý nghĩ này, nhưng nàng cảm thấy với tác phong sắc lang của Hạ Thiên thì cơ hội xoay chuyển là quá nhỏ.



- Đúng rồi, cô cô, sao cô đi đến đây được?



Liễu Vân Mạn quyết định không quan tâm đến vấn đề đau đầu kia nữa.