Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 75 : Người đẹp muốn nhờ

Ngày đăng: 04:39 20/04/20




- Tiểu Anh nói cho cô biết.



Liễu Mộng cười hì hì:



- Đúng rồi, tiểu bại hoại, chị mượn Hàm Hàm một trăm đồng tiền đi xe, cậu phải trả đấy.



- Hàm Hàm sao?



Lvm không thể nói thêm được gì, cô cô sao không tìm ai mà lại vay của Hàm Hàm mới chỉ mười mấy tuổi?



- Đúng rồi, cô còn đồng ý trả lại một ngàn thì Hàm Hàm mới cho mượn.



Liễu Mộng còn bổ sung một câu.



Liễu Vân Mạn cũng bó tay, dù là vay nặng lãi cũng không thái quá như vậy chứ?



Hạ Thiên lại có lý do để mình không thích các cô gái nhỏ, cô bé Hàm Hàm kia đúng là phiền phức lớn, rõ ràng dám cho vợ mình vay nặng lãi.



- Tiểu bại hoại, chị nằm trên giường hai mươi năm đã buồn muốn chết, cậu có trò gì vui không?



Liễu Mộng hỏi Hạ Thiên.



- Tôi cũng không biết.



Hà Minh cảm thấy rất mù mờ:



- Tôi cũng ở trên núi mười sáu năm, cũng chỉ biết bắt báo và gấu để đùa cho vui, không có gì hay cả.



- Bắt báo, bắt gấu?



Hai mắt Liễu Mộng chợt tỏa sáng:



- Chắc chắn là rất vui, mau đưa chị đi chơi.



- Muốn mấy thứ đó thì phải lên núi.



Hạ Thiên bây giờ cũng không muốn về núi:



- Sau này tôi sẽ đưa chị đi chơi sau.



Liễu Vân Mạn ở bên cạnh khó thể chen miệng, nàng bắt đầu cảm thấy cô cô và Hạ Thiên rất xứng đôi. Một người hôn mê mười sáu năm, một người ở trên núi mười sáu năm, rõ ràng đều là "phần tử" bị ngăn cách với xã hội.



Tất nhiên Liễu Vân Mạn cảm thấy vướng mắc vì quan hệ giữa cô cô và Hạ Thiên, nàng cảm thấy mình nên tìm cơ hội nói chuyện với Hạ Thiên. Với quan hệ giữa hắn và cô cô thì nàng sao có thể thực hiện hiệp nghị? Vì người nhà khỏe mạnh thì nàng tình nguyện làm người tình của hắn, nhưng khó khăn ở chỗ là nàng khó thể chia sẽ chung "hàng" với cô của mình.


- Đây là quy củ do sư phụ tôi đặt ra, không thể thương lượng.



Hạ Thiên lắc đầu.



Vẻ mặt Mai Nhược Đình lập tức có hơi trắng bệch, nàng không ngờ đến khả năng Hạ Thiên không cho cơ hội thương lượng điều kiện.



- Mai Tam thẩm, Tam thúc không đồng ý điều kiện kia sao?



Liễu Vân Mạn không khỏi mở miệng hỏi.



Mai Nhược Đình thở dài, nàng khẽ gật đầu.



- Tam thúc rốt cuộc đang nghĩ gì vậy? Tiền quan trọng như vậy sao? Vì tiền mà cũng không muốn mạng sống của mình sao?



Liễu Vân Mạn có chút tức giận.



- Tiểu Mạn, Tam thúc của cháu là như vậy, tiền đối với ông ấy chính là thứ quan trọng nhất.



Trong lời nói của Mai Nhược Đình mang theo chút đau khổ.



Liễu Vân Mạn cũng rất bất đắc dĩ, nàng quay đầu nhìn Hạ Thiên:



- Hạ Thiên, quy củ của sư phụ cậu không thể sửa đổi được sao?



- Tiểu bại hoại, đó là quy củ gì?



Liễu Mộng có chút hiếu kỳ.



- Chính là cứu sống một triệu, cứu chết thu một nửa. Ví dụ như bệnh tâm thần không chết người, khi cứu sẽ lấy một triệu, mà những căn bệnh nan y trong mắt người thường thì sẽ phải thu một nửa gia sản.



Hạ Thiên giải thích.



- Nếu người ta không có tiền thì một nửa chẳng phải là rất ít sao?



Liễu Mộng có chút khó hiểu.



- À, Đại sư phụ nói người nghèo không lấy tiền, nhưng Tam sư phụ nói Đại sư phụ cũng không phải người tốt, sư phụ rất ít khi chữa bệnh cho người nghèo.



Hạ Thiên thuận miệng nói, cuối cùng hắn còn bổ sung thêm một câu:



- Thật ra quy củ cũng không phải không thể sửa, bây giờ tôi đã xuất sư, chính tôi cũng có thể đặt ra quy củ.