Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 8 : Ta đối với ăn uống yêu cầu không cao

Ngày đăng: 04:38 20/04/20




- Kiều Tiểu Kiều thật sự là lão bà của ta.



Hạ Thiên nhịn không được còn nói thêm.



- Thôi đi, Hạ Thiên, nàng nếu thật sự là lão bà của ngươi, ngươi cũng không đến nơi này tìm nàng rồi.



Phương Hiểu Như nhẹ nhàng cười cười:



- Đại học Giang Hải một tuần lễ trước đã nghỉ hè, Kiều Tiểu Kiều cũng đã sớm rời khỏi trường học, nàng nếu thật sự là lão bà của ngươi như lời ngươi nói.... Không có khả năng, những điều này cũng không có nói với ngươi nha?"



- Ngươi nói thật?



Hạ Thiên sắc mặt hơi đổi:



- Tiểu Kiều đã không còn ở trường học?



- Đương nhiên là thật... Ngươi còn chưa từ bỏ ý định thì cứ tùy tiện đi tìm người hỏi một chút là biết, Kiều Tiểu Kiều chính là nhân vật nổi tiếng nhất đại học Giang Hải của chúng ra đó, không có ai không biết chuyện của nàng.



Phương Hiểu Như không đếm xỉa tới nói, nàng tự nhiên là sẽ không tin tưởng Kiều Tiểu Kiều cùng Hạ Thiên có cái gì quan hệ, tuy nói nàng đối với Hạ Thiên ấn tượng coi như không tệ, tên này có thể nghèo đến nỗi ngay cả tiền ăn cơm còn không có, mà Kiều Tiểu Kiều mặc dù vẫn còn là là học sinh nhưng gia sản cũng đã có mấy tỷ, hai người này căn bản vốn là người không cùng thế giới, làm sao có thể có quan hệ được?



- Không xong rồi, nàng không ở trường học, ta biết đi đâu mà tìm nàng bây giờ?



Hạ Thiên ở đằng kia thì thào tự nói:



- Nàng không nói cho ta biết nhà nàng ở đâu!



- Hạ Thiên, coi như thôi đi, trên đời này thầm mến Kiều Tiểu Kiều có rất nhiều người, chỉ riêng đại học Giang Hải không tới một vạn thì cũng có tám ngàn, thầm mến kỳ thật cũng không có gì, đừng hãm quá sâu là được.



Phương Hiểu Như bộ dáng như một đại tỷ khuyên nhủ Hạ Thiên.



- Vì sao mà nói thật lại không có ai tin tưởng vậy?



Hạ Thiên gãi đầu, thật là buồn rầu.



Một bên Tôn Hinh Hinh chứng kiến bộ dạng Hạ Thiên như vậy, không khỏi có chút đồng tình:



- Hạ Thiên, không bằng ngươi gọi điện thoại cho Kiều Tiểu Kiều?



- Đúng rồi, gọi điện thoại!




Hạ Thiên cười hì hì nói:



- Kỳ thật ta có thể bảy ngày không ăn cơm, bất quá ta cũng có thể một lần ăn sạch cơm của bảy ngày, hôm nay xem như là ăn ít rồi.



- Tên quái thai này là từ đâu đến vậy?!



Phương Hiểu Như trong nội tâm nói thầm, bảy ngày ăn một bữa, một lần ăn bảy ngày?



Tôn Hinh Hinh vẫn không khỏi có một chút đồng tình, hóa ra trước kia là hắn thường xuyên bị đói.



- Hạ Thiên, về sau không nên ăn uống quá độ như vậy, đối với thân thể sẽ không tốt.



Tôn Hinh Hinh thanh âm bất tri bất giác bắt đầu trở nên có chút ôn nhu:



- Sau này ở cùng một chỗ với ta, ta bình thường đều tự mình nấu cơm, ngươi cùng ăn với ta là được.



- Hinh tỷ, ta với tỷ ở cùng một chỗ?



Hạ Thiên lập tức có chút hưng phấn.



- Ừh, ta thuê một cái phòng hai người ở, trước kia có một nữ hài tử khác cùng ở đấy, bất quá nàng hiện tại thôi việc nên đã chuyển đi, cho nên hiện tại vẫn còn một phòng trống.



Tôn Hinh Hinh gật gật đầu:



- Như vậy đi, chúng ta trước đi xem phòng ở, nhìn dáng vẻ của ngươi, tựa hồ cũng không có mang theo đồ dùng hàng ngày, đợi lát nữa xem ngươi cần cái gì, ta cùng ngươi đi siêu thị mua.



- Được, cám ơn Hinh tỷ.



Hạ Thiên xác thực cái gì cũng không có mang, ngay cả quần áo để tắm giặt cũng không có, không phải hắn không muốn mang, mà là ba vị sư phụ không cho hắn mang, chỉ cho hắn một đồng tiền xu, sau đó liền để cho hắn xuống núi.



Tôn Hinh Hinh gọi phục vụ viên tới thanh toán xong liền dẫn Hạ Thiên đi đến chỗ ở của nàng, về phần Phương Hiểu Như, lại trở về ký túc xá của nàng, sinh viên cơ bản đã về hết, hiện tại sinh ý của tiệm hoa cũng bình thường, cho nên Tôn Hinh Hinh dứt khoát quyết định hôm nay đóng cửa sớm.



Tôn Hinh Hinh ở tại một khu cư xá tên là "Học phủ danh uyển", cách đại học Giang Hải khoảng chừng 15 phút đi bộ, đây là một cái cư xá kiểu cũ, cư xá không lớn, chỉ có mặt đối mặt hai bên phòng ở, ở hơn 100 hộ gia đình, phòng ở cao bảy tầng, không có thang máy, Tôn Hinh Hinh thuê phòng ở tầng sáu, bởi vì tầng lầu cao, tương đối so sánh tiện nghi hơn một chút, hai gian một sảnh, một tháng cũng chỉ có một ngàn đồng, giá tiền thuê nhà như vậy ở chỗ này đã xem như tương đối tiện nghi.



- Tôn tiểu thư, hôm nay về sớm vậy?



Mới vừa tiến vào cư xá, bảo an trông cửa liền cùng Tôn Hinh Hinh chào hỏi, Tôn Hinh Hinh ở cư xá này đã hơn một năm, hơn nữa lại xinh đẹp như vậy, mỗi ngày ra ra vào vào ở đây, tự nhiên đã sớm quen biết với bảo an.