Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 7 : Tìm được việc làm

Ngày đăng: 04:38 20/04/20




- Ta không sao.



Tôn Hinh Hinh rốt cục phục hồi lại tinh thần, nàng lắc đầu, đem những cái tình cảm cổ quái kỳ lạ hiếm khi xuất hiên trong đầu khu trừ sạch sẽ, hướng Hạ Thiên đi đến.



- Hạ Thiên đồng học, cám ơn ngươi.



Đôi mắt xinh đẹp của Tôn Hinh Hinh nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên, tựa hồ muốn nhìn thấu thanh niên có vẻ bình thường trước mặt này.



- Mỹ nữ tỷ tỷ, ta không phải học sinh ở đây.



Hạ Thiên cũng đang nhìn Tôn Hinh Hinh, hiện tại thời tiết rất nóng nên mỗi người đều mặc rất ít quần áo, Tôn Hinh Hinh tự nhiên cũng không ngoại lệ, từng mảng lớn da thịt tuyết trắng lộ ra bên ngoài, để cho hắn có cảm giác được mở rộng tầm mắt.



Tôn Hinh Hinh bị Hạ Thiên dùng ánh mắt sáng quắc nhìn vào khiến cho nàng không khỏi có chút mất tự nhiên, nhưng nàng lại ngạc nhiên phát hiện, gần đây nàng rất chán ghét bị nam nhân chăm chăm nhìn, nhưng hiện tại lại không hề có chút phản cảm ảnh mắt của Hạ Thiên, nàng cũng không biết là nguyên nhân gì, có lẽ là bởi vì Hạ Thiên vừa mới giúp nàng, cũng có lẽ là nàng phát hiện Hạ Thiên cho dù vẫn nhìn nàng, nhưng ánh mắt rất trong sáng, không có nửa điểm dâm tục.



- Hạ Thiên, trước vào trong tiệm ta ngồi một chút?



Tôn Hinh Hinh chần chờ một chút, chủ động phát ra lời mời.



- Được!



Hạ Thiên tự nhiên là lập tức đáp ứng.



Đi vào tiệm hoa, Hạ Thiên liền như là tiến vào trong biển hoa tươi, đủ các loại hình dạng hoa tươi, khiến cho hắn có cảm giác không kịp nhìn.



- Uống nước đi.



Tôn Hinh Hinh rót một chén nước đưa cho Hạ Thiên.



Hạ Thiên vừa mới tiếp nhận ly nước, trong bụng đột nhiên lại xì xào kêu lên, lại thêm một lần nữa kháng nghị.



- Ngươi còn chưa ăn cơm trưa?



Tôn Hinh Hinh không khỏi hỏi, hiện tại cũng sắp tới bốn giờ, thêm hai giờ nữa là đến thời gian ăn cơm tối.



Hạ Thiên nhẹ gật đầu, có chút bất đắc dĩ:



- Ta không có tiền ăn cơm đây!



- Ngươi tiêu hết tiền rồi à?



Tôn Hinh Hinh không khỏi khẽ giật mình, tuy nàng cảm thấy Hạ Thiên không phải là người có tiền, nhưng cũng không nghĩ tới hắn ngay cả tiền cơm cũng không có.



- Mỹ nữ tỷ tỷ, tỷ có thể hay không nói cho ta biết, có biện pháp gì có khả năng nhanh chóng kiếm được một khoản tiền không?



Hạ Thiên đã bắt đầu ý thức được phương pháp kiếm tiền trước kia của mình có vấn đề, có thể từ nhỏ đến lớn đều không có người nào dạy hắn làm thế nào để kiếm được tiền, hắn cũng không biết đến cùng là tiền làm như thế nào mà có.



- Cái này… ngươi có thể làm gì?



Tôn Hinh Hinh hỏi.



- Ta cái gì cũng có thể làm!



Hạ Thiên nghĩ nghĩ nói ra, có thể giết người, có thể chữa bệnh, còn có thể....


Phương Hiểu Như nhịn không được cười khanh khách:



- Hạ Thiên, ngươi thật biết nói đùa, mấy giờ rồi mà vẫn còn có bái đường thành thân? Ngươi mới mười chín tuổi, vẫn chưa đủ tuổi kết hôn đó!



- Hiểu Như, kỳ thực cũng chưa chắc đâu, rất nhiều địa phương, chỉ cần cha mẹ hai bên đồng ý tổ chức cỗ bàn, cho dù không chính thức kết hôn, không có giấy đăng ký kết hôn thì cũng không thể đổi ý được.



Tôn Hinh Hinh sắc mặt lại buồn bã, thấp giọng nói.



- A… Thực xin lỗi hinh tỷ, em quên mất chuyện của chị.



Phương Hiểu Như lập tức phản ứng, bởi vì nàng biết rõ Tôn Hinh Hinh cùng Trương Đại Trụ cũng là loại tình huống này, năm đó, gia đình Trương Đại Trụ đưa lễ ăn hỏi cho gia đình Tôn Hinh Hinh, hai nhà còn xếp đặt cỗ bàn, cho dù Tôn Hinh Hinh trong ngày đó đã chạy trốn, cũng chưa từng cùng Trương Đại Trụ đi đăng ký kết hôn, nhưng trong mắt người trong thôn, Tôn Hinh Hinh đã là lão bà của Trương Đại Trụ, cũng chính bởi vì như thế, mỗi lần Trương Đại Trụ tới nơi này nháo sự thì cảnh sát cũng không có cách nào, bởi vì trong mắt cảnh sát thì đây là chuyện trong nhà, chỉ cần Trương Đại Trụ không làm gì quá đáng, bọn họ cũng chỉ có thể hòa giải mà thôi.



Hạ Thiên không biết những việc này, nhưng hắn vẫn rất đồng ý với ý kiến của Tôn Hinh Hinh, gật gật đầu tỏ vẻ tán thành:



- Đúng vậy, Tiểu Kiều ba năm trước đây cũng là lão bà của ta rồi, chúng ta còn cùng nhau uống rượu giao bôi nữa!



- Tiểu Kiều?



Phương Hiểu Như có chút ngạc nhiên:



- Lão bà ngươi tên là Tiểu Kiều sao?



- Đúng vậy, nàng tên là Kiều Tiểu Kiều.



Hạ Thiên gật gật đầu:



- Bó hoa này ta chính là muốn tặng cho nàng đấy.



Tiệm hoa trong chốc lát trở nên dị thường yên tĩnh, Tôn Hinh Hinh cùng Phương Hiểu Như dùng một loại ánh mắt dị cổ quái nhìn Hạ Thiên.



"Híc…híc!" Một lát sau, Tôn Hinh Hinh yêu kiều cười ra tiếng:



- Hạ Thiên, ngươi thật là vui tính!



- Ta nói này Hạ Thiên, nhìn cái bộ dáng rất nghiêm túc của ngươi thì thiếu chút nữa ta cũng bị ngươi lừa, thiệt là, nếu Kiều Tiểu Kiều là lão bà ngươi thì Bill đáng chết chính là lão công của ta rồi.



Phương Hiểu Như cũng khanh khách cười không ngừng.



- Bill đáng chết là ai?



Hạ Thiên nhịn không được hỏi.



- Bill đáng chết à? Đó chính là người giàu có nhất thế giới...!



Phương Hiểu Như hì hì cười cười:



- Ta nằm mơ cũng muốn làm lão bà của hắn!



Hạ Thiên có chút buồn bực, hắn xem như đã hiểu ra, căn bản các nàng không tin Kiều Tiểu Kiều là lão bà của hắn, cũng giống như Tô Bối Bối ở trên xe lúc trước.