Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 6 : Bệnh tâm thần lừa đảo lưu manh

Ngày đăng: 04:38 20/04/20




- Lưu manh!



Nữ hài hung hăng trừng mắt liếc Hạ Thiên một cái.



- Ta còn chưa nói xong mà.



Nhìn vào thân ảnh nữ hài đang ly khai, Hạ Thiên không khỏi tự nói thầm một câu.



Một thiếu phụ thon thả tha thướt đi đến, Hạ Thiên lại ra nghênh tiếp:



- Vị đại tỷ này, ta có bí kíp tổ truyền luyện chế ra cực phẩm Phong nhũ sương, chỉ cần một tháng, đảm bảo cô có thể từ A biến thành C…



Thiếu phụ thon thả lập tức tức giận:



- Ánh mắt ngươi bị làm sao vậy, ta nơi nào là A, rõ ràng là B!



- Hử, vậy có thể cho cô từ B biến thành D, đại tỷ, mua không? Rất tiện nghi đấy.



Hạ Thiên nhanh chóng nói ra, trong lòng lại thầm nghĩ, rõ ràng là A mà.



- Thật sự có tác dụng?



Thiếu phụ có điểm động tâm.



- Đương nhiên, ta ở đây chính là dùng cây đu đủ nước ngàn năm để luyện chế đấy.



Hạ Thiên vội vàng gật đầu.



- Có cây đu đủ nước ngàn năm ư?



Thiếu phụ vẻ mặt hồ nghi nhìn Hạ Thiên.



- Đương nhiên là có, vạn năm đều có nữa là!



Hạ Thiên vẻ mặt khẳng định.



- Cái kia... bao nhiêu tiền?



Thiếu phụ chần chừ rồi hỏi.



- Mười vạn một bình, quá rẻ rồi đấy.



Hạ Thiên không khỏi vui sướng, mắt nhìn thấy có thể kiếm được tiền.



- Ngươi cho ta là ngu ngốc à?



Thiếu phụ hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Thiên, xoay người rời đi, xa xa còn mắng một câu:



- Đồ lừa đảo đáng chết!



Hạ Thiên cảm thấy mình rất vô tội, thật sự là rất tiện nghi mà, nếu không phải cần tiền gấp, hắn còn muốn bán một trăm vạn đây này.


"Đinh……" Đồng tiền xu rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng vang thanh thúy.



- Ngươi, con mẹ nó ngươi ám toán ta?



Trương Đại Trụ ôm lấy bàn tay, hung hăng nhìn Hạ Thiên.



Hạ Thiên không nhanh không chậm đi tới trước mặt Trương Đại Trụ, khom lưng nhặt lấy đồng tiền xu bỏ vào trong túi, đứng thẳng lên, hướng về Trương Đại Trụ nở nụ cười xán lạn, sau đó liền nhấc tay, chỉ nghe thấy "Bốp" một tiếng giòn vang, cho Trương Đại Trụ một cái bạt tai.



- Cái loại chuyện ám toán ta không bao giờ làm, ta là quang minh chính đại đánh ngươi.



Hạ Thiên cười hì hì nói.



- Ngươi, ngươi dám đánh ta?



Trương Đại Trụ bị tát một cái cảm giác có chút chóng mặt, vẫn còn chưa kịp phản ứng.



"Bốp!" Lại một tiếng giòn vàng, Hạ Thiên lại quạt cho Trương Đại Trụ một cái bạt tai:



- Ta đương nhiên dám đánh ngươi.



- Con mẹ nó, ta liều mạng với ngươi!



Trương Đại Trụ gào thét hướng Hạ Thiên đánh tới.



Hạ Thiên liền nhấc chân đá trúng bụng Trương Đại Trụ, Trương Đại Trụ kêu thảm một tiếng, ngửa đầu ngã xuống.



Mọi người liền trợn mắt há mồm, thiếu niên này thoạt nhìn bình thường, đánh nhau lại thật có tài a.



- Được, được, Tôn Hinh Hinh, nữ nhân đê tiện này, dám để cho thằng trai bao của ngươi đánh ta phải không?



Trương Đại Trụ lồm cồm bò dậy:



- Ngươi chờ đó cho ta… Ách…



Trương Đại Trụ kêu thảm thiết, bay ngược ra xa mấy mét, sau đó nặng nề ngã trên mặt đất, vẫn là Hạ Thiên đã cho hắn thêm một cước.



Sau một hồi, Trương Đại Trụ đứng lên, một lời cũng không nói liền trực tiếp hướng về phía cổng trường chạy đi, so với thỏ còn chạy nhanh hơn.



Mà người đang vây xem cũng lập tức giải tán, hiển nhiên là không muốn bị phiền toái, ngay cả tên bảo vệ kia cũng rất nhanh chạy về phòng bảo vệ của hắn, bộ dáng coi như chưa từng có bất cứ sự tình gì phát sinh.



Tôn Hinh Hinh ngơ ngác nhìn Hạ Thiên, mỗi lần Trương Đại Trụ đến nơi này nháo sự, nàng đều mong rằng có thể có người giúp nàng một lần, hôm nay cũng vậy, nhưng lại là một nữa thất vọng, khiến cho nàng lần này cũng không trông mong có người tới giúp đỡ, nhưng đúng lúc này Hạ Thiên lại xuất hiện, Hắn gọn gàng đánh cho Trương Đại Trụ một trận, đem hắn đuổi đi.



Mấy tháng qua, Trương Đại Trụ thỉnh thoảng lại đến nháo sự, khiến cho cả thể xác lẫn tinh thần nàng đều mệt mỏi, nàng vô số lần mơ tưởng đến có một bạch mã vương tử tới cứu nàng, nhưng nàng lại không thể đợi được, ngược lại, vài ngày trước có một đại thúc lái BMW nguyện ý giúp nàng giải quyết Trương Đại Trụ, nhưng điều kiện là nàng phải làm tình nhân của hắn.



Nhìn thiếu niên kia có ánh mắt trong veo, nụ cười xán lạn, từ đáy lòng Tôn Hinh Hinh dâng lên một cảm giác khác thường, nàng đột nhiên có một dự cảm, bạch mã vương tử của nàng cuối cùng cũng xuất hiện, điều duy nhất đáng tiếc là bạch mã vương tử này không anh tuấn tiêu sái như trong tưởng tượng của nàng, mà nhìn từ quần áo của hắn thì hắn tựa hồ cũng rất nghèo.



- Hinh tỷ, chị không sao chứ?



Một nữ hài từ trong tiệm hoa chạy ra, nữ hài không tính là xinh đẹp, nhưng lại xinh xắn lanh lợi, có mấy phần cảm giác đáng yêu, mà nàng, chính là người làm duy nhất trong tiệm hoa Hinh Hinh, Phương Hiểu Như.