Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 5 : Thực ra ta có tiền

Ngày đăng: 04:38 20/04/20




- Này, lát nữa ngươi gặp Kiều Tiểu Kiều sẽ tặng quà gì cho nàng?



Tô Bối Bối hỏi.



- Quà tặng? Ta chính là quà tặng tốt nhất!



Hạ Thiên suy nghĩ một chút nói.



- Này, đến cùng là ngươi có hiểu tâm tư con gái không vậy?



Tô Bối Bối nghĩ muốn bóp chết tên gia hỏa này:



- Ngươi với Kiều Tiểu Kiều đã rất lâu rồi không gặp mặt phải không? Không nói ngươi có thể tặng cho nàng xe hơi hay nhẫn kim cương nhưng ít nhất cũng phải tặng cho nàng một bó hoa chứ?



- Điều này cũng đúng, nàng dường như rất thích hoa.



Hạ Thiên tự nói một mình:



- Năm đó ta tặng cho nàng một đóa hoa Tuyết liên ngàn năm, nàng rất là vui vẻ!



Hoa Tuyết liên ngàn năm?



Tô Bối Bối vung lên nắm tay, hận không thể xông lên đập cho Hạ Thiên một trận, tên vương bát đản này không thể ngừng việc thỉnh thoảng lại nói khoác a?



- Hoa Tuyết liên ngàn năm cũng không cần lắm, ngươi chỉ cần tặng cho nàng chín mươi chín đóa hồng đã là không tệ rùi.



Tô Bối Bối cắn răng nói.



- Hoa hồng, cái này phải đi đâu mới hái được?



Hạ Thiên có chút phiền não, dường như không có ai nói việc này cho hắn biết.



- Ngươi thật là đần độn, không phải đi hái, mà là đi tiệm hoa mua!



Tô Bối Bối không thể nhẫn được nữa.



- À, có thể mua được, vậy thì lại rất đơn giản.



Hạ Thiên nới lỏng khẩu khí.



- Hừ, ngươi có tiền không?



Tô Bối Bối không tốt nói:



- Hiện tại hoa hồng phổ thông cũng mười đồng một bông, chín mươi chín bông chính là chín trăm chín mươi đồng, ngươi ngay cả xe đều không ngồi nổi thì có thể mua được hoa ư?



- Thực ra ta có tiền.



Hạ Thiên bộ dáng rất thành thật nhìn vào Tô Bối Bối:



- Dựa theo lời của nhị sư phụ nói, ta có rất nhiều tiền.



- Hừ, ngươi có bao nhiêu tiền?



Tô Bối Bối mới không tin tên gia hỏa này có rất nhiều tiền.



- Nhị sư phụ nói hiện tại trên người của ta đều là tiền, nhiều hơn số tiền mà năm đó ông mang theo khi xuất môn những mấy vạn lần!



Hạ Thiên trả lời.



- Này, nói trực tiếp chút, đến cùng là trên người của ngươi có bao nhiêu tiền?


- Nếu như tất cả đều là thật thì ta cũng không hy vọng hắn có thể nhanh như vậy tìm được Kiều Tiểu Kiều.



Diệp Mộng Oánh nhàn nhạt khẽ cười:



- Hiện tại trên người hắn không có tiền, hắn ở thành phố Giang Hải cũng là không thân không thích, nếu như hắn không tìm được Kiều Tiểu Kiều nhất định sẽ gọi điện thoại cho ta.



- Nhưng hắn không biết trực tiếp gọi điện thoại cho Kiều Tiểu Kiều ư?



Tô Bối Bối vẫn có chút mơ hồ.



- Có lẽ hắn không biết số điện thoại của Kiều Tiểu Kiều, nếu không hắn cũng sẽ biết hiện tại Kiều Tiểu Kiều không ở đại học Giang Hải.



Diệp Mộng Oánh suy nghĩ một chút nói.



- Biểu tỷ, vạn nhất hắn gọi điện thoại cho tỷ, tỷ có hay không giúp hắn tìm Kiều Tiểu Kiều?



Tô Bối Bối lại hỏi.



- Đương nhiên sẽ giúp.



Diệp Mộng Oánh gật đầu nói:



- Tuy chúng ta cùng Kiều Tiểu Kiều quan hệ không tốt, nhưng bất kể thế nào thì hôm nay Hạ Thiên cũng đã cứu ta, Diệp Mộng Oánh ta không phải loại người chịu ân mà không báo đáp.



Lắc lắc đầu, Diệp Mộng Oánh tiếp tục nói:



- Bối Bối, không nói những chuyện này nữa, chúng ta nhanh chóng đi bệnh viện đã.



Nói xong, Diệp Mộng Oánh liền nhấn ga hướng phía đường lớn chạy đi.



**** **** ****



Cùng so với các trường đại học khác đều ở những khu vực tương đối hẻo lánh thì đại học Giang Hải lại nằm ở trung tâm thành phố Giang Hải, cách cổng chính mấy chục mét chính là con đường chủ đạo để đi thành thị, cho dù khí trời vẫn y nguyên rất nóng bức nhưng hiện tại trên phố vẫn tấp nập các dòng xe cộ, một trong những nguyên nhân đó là người ở thành phố Giang Hải quá nhiều, chỉ là gần khu trung tâm thành phố cũng đã có hơn một ngàn vạn nhân khẩu thường trú.



Đại học Giang Hải đã có tiếng trăm năm, tại phụ cận cũng rất nổi tiếng, được xếp hạng vào top các trường đại học và cao đẳng toàn quốc, đại học Giang Hải vẫn một mực bảo trì trong top 5, mà trong mấy chục trường đại học và cao đẳng ở thành phố Giang Hải thì đại học Giang Hải càng không ai không biết đó là số một.



- Cái cổng này cũng cũ nát quá a.



Hạ Thiên đứng ở cổng chính của đại học Giang Hải sinh ra vạn phần cảm khái, trường đại học có thanh danh hiển hách này lại có cái cổng rất bình thường, thậm chí có thể hình dung không thể đặt vào trong mắt, nếu không nhìn kỹ rất khó có thể phát hiện ra bốn chữ "Đại Học Giang Hải" sau thời gian dài ngấm vào gió táp mưa sa đã biến thành ảm đạm.



Hạ Thiên đi vào bên trong đại học Giang Hải, nhìn quanh bốn phía, hy vọng có thể tìm người nào nghe ngóng một chút tin tức về Kiều Tiểu Kiều, chỉ vừa mới nhìn một cái lại cho hắn phát hiện một tiệm hoa.



- Tiệm hoa Hinh Hinh?



Hạ Thiên chỉ thấy trước mắt sáng ngời, hắn không khỏi phải nhớ tới lời của Tô Bối Bối, có muốn hay không tặng hoa cho Kiều Tiểu Kiều nhỉ?



Ba năm trước, lúc hắn cùng Kiều Tiểu Kiều chia tay đã đáp ứng nàng nhiều nhất là một năm sau sẽ xuống núi tìm nàng, nhưng đến bây giờ hắn mới không dễ dàng xuống núi được, điều này đã khiến hắn làm trái với lời hứa lúc trước.



- Ta cũng nên đi mua hoa tặng cho nàng vậy, như vậy chắc nàng sẽ không tức giận.



Hạ Thiên rất nhanh đưa ra quyết định.



Đối với tuyệt đại đa số nam nhân mà nói thì mua bó hoa rất đơn giản, nhưng hiện tại đối với toàn thân chỉ có một đồng như Hạ Thiên mà nói, muốn mua được hoa thì trước đó cũng phải đi kiếm một khoản tiền trước mới được.



- Vị tỷ tỷ này, cô kinh nguyệt không điều.....



Hạ Thiên ngăn cản một nữ hài mới hai mươi tuổi.