Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 4 : Đồ chơi không chịu chơi

Ngày đăng: 04:38 20/04/20




- Không, không muốn....



Mãnh Hổ trong ánh mắt hiện lên một tia cầu khẩn.



- Ngươi nói không muốn liền không muốn, vậy ta không phải rất mất mặt sao?



Hạ Thiên lắc lắc đầu:



- Không thì trước luyện hai ba lần đi!



Răng rắc, răng rắc....



Liên tục qua mấy lần, Mãnh Hổ cuối cùng cũng kêu thảm mà hôn mê.



Hạ Thiên chơi không thấy chán, bốn phía lại một mảnh yên lặng, Diệp Mộng Oánh cùng Tô Bối Bối đều là trợn mắt há mồm, thủ đoạn chỉnh người của gia hỏa này cũng quá nhàn nhã đi?



Mà bốn tên thủ hạ của Mãnh Hổ chỉ cảm giác thấy từng cái rùng mình từ dưới bàn trân truyền lên, trời thì đang nóng mà trong lòng bọn họ lại chỉ cảm thấy mát lạnh, kia lão đại trong mắt của bọn hắn là bách chiến bách thắng mà lại bị người biến thành đồ chơi để chơi, điều này cũng thật là quá sức tưởng tượng!



Bốn người cầm thiết côn mấy lần tưởng xông lên, nhưng cuối cùng vẫn là không dám động thủ.



- Thật là không có tí nào chịu đựng, nhanh như vậy đã ngất rồi.



Hạ Thiên có chút chơi còn chưa đủ, ngồi xổm xuống dùng tay vỗ nhẹ hai cái lên đầu của Mãnh Hổ:



- Ê, tỉnh lại đi!



Mãnh Hổ thật đã tỉnh lại, nhìn đến Hạ Thiên đang cười cười, miệng môi của hắn một trận lẩy bẩy muốn nói cái gì lại một chữ cũng nói không ra.



Hạ Thiên xán lạn khẽ cười:



- Mãnh Hổ đại ca, hiện tại đã biết cái gì gọi là tới trước đến sau rồi chứ?



- Biết, đã biết!



Mãnh Hổ cuối cùng cũng nói thành lời, thanh âm run rẩy, đầy mặt mồ hôi hiện ra rất đau đớn:



- Đại...đại ca, là ta có mắt không thấy Thái Sơn, bây giờ có cho tiền tiểu đệ cũng không dám cùng anh tranh nữ nhân.



- Ừhm, ngược lại ngươi còn là biết thức thời.



Hạ Thiên hài lòng gật gật đầu.



- Vậy, đại ca... anh... anh có thể tha mạng cho em được không?



Tâm thần Mãnh Hổ khẽ rung.



- Cái này thì....



Hạ Thiên khẽ cười hì hì, sau đó lắc lắc đầu:



- Không thể!



"A!" Mãnh Hổ muốn khóc mà không được:



- Đại ca, anh… anh muốn như thế nào?



Hạ Thiên đứng lên:



- Dám có chủ ý với lão bà của ta chỉ có hai cái kết cục.



- Hai kết cục?



Mãnh Hổ thanh âm phát run.



- Thứ nhất là biến thành người chết, thứ hai đó là biến thành thái giám, ngươi muốn chọn cái nào?



Hạ Thiên khẽ cười hì hì.



Mãnh Hổ sắc mặt xám trắng:



- Đại ca, có thể không chọn được không?


Diệp Mộng Oánh tiếp tục hỏi.



- Hình như là vậy, sự tình trước kia lúc ba tuổi ta không nhớ rõ lắm.



Hạ Thiên gãi gãi đầu, bộ dáng có chút phiền não.



- Sau khi ngươi ba tuổi cũng không có về qua nhà ư?



Diệp Mộng Oánh có chút kỳ quái hỏi.



- Sau khi ba tuổi, ta đều một mực ở trên núi đến hôm nay mới xuống đây.



Hạ Thiên gật gật đầu.



- Trên núi?



Tô Bối Bối nhịn không nổi xen vào một câu:



- Trên núi nào?



- Đây là bí mật không thể nói.



Hạ Thiên nói.



- Hừ, tiết lộ thì sao? Ngươi không phải nói ngươi một mực ở tại trên núi ư? Vậy làm sao mà ngươi có thể quen biết Kiều Tiểu Kiều?



Tô Bối Bối có chút đắc ý, cuối cùng cũng thấy sơ hở của gia hỏa này.



- Kỳ quái, người ta nói ngực lớn không có não, ngực của ngươi nhỏ như vậy sao cũng ngốc như thế?



Hạ Thiên quay đầu nhìn vào Tô Bối Bối, bộ dáng không rõ ràng giải thích.



- Ngươi ngươi ngươi..... Tên lưu manh nhà ngươi nói cái gì vậy?



Tô Bối Bối bực mình đến nói cũng lắp bắp.



- Không sai, ta một mực đều ở trên núi, nhưng lão bà của ta chẳng lẽ không thể lên núi tìm ta à?



Hạ Thiên một mặt xem thường:



- Nói ngươi ngốc còn không thừa nhận!



- Hạ Thiên, ngươi biết Kiều Tiểu Kiều đang ở đâu chứ?



Diệp Mộng Oánh không muốn cho Hạ Thiên cùng Tô Bối Bối cãi cọ liền xen vào một câu.



- Lần trước lúc chuẩn bị xuống núi, lão bà nói với ta muốn ta đến đại học Giang Hải tìm nàng.



Hạ Thiên nhìn vào Diệp Mộng Oánh:



- Mỹ nữ tỷ tỷ, lát nữa tỷ có thể đưa ta đến cổng đại học Giang Hải được không?



- Đần độn, hiên tại đại học....



Tô Bối Bối muốn nói cái gì đó.



- OK, ta sẽ đưa ngươi tới đại học Giang Hải!



Diệp Mộng Oánh liền nháy mắt đối với Tô Bối Bối chặn đứt lời nàng đang nói, không để cho nàng nói hết câu.



- Cảm ơn mỹ nữ tỷ tỷ.



Hạ Thiên hiển nhiên rất vui vẻ.



"Còn vui vẻ cái nỗi gì!" Tô Bối Bối thầm thì trong lòng, từ lúc nhìn thấy tên gia hỏa này, nàng không thể chiếm lấy nửa điểm tiện nghi, điều này khiến cho nàng không mấy dễ chịu, trong lòng đều không ngừng suy nghĩ làm thế nào mới có thể chỉnh đốn tên gia hỏa này.



Tô Bối Bối không ngừng suy nghĩ, đột nhiên nghĩ ra tên gia hỏa này rất nghèo, ngay cả xe cũng chưa ngồi bao giờ, trong lúc đó nàng liền nghĩ ra một chủ ý.