Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 81 : Chuyện nhỏ xen vào chuyện lớn
Ngày đăng: 04:39 20/04/20
Hạ Thiên nhìn tên đàn ông xăm hình, sau đó hắn nhìn Liễu Mộng:
- Chị Mộng, người này đang nói chuyện với ai vậy?
Liễu Mộng cười hì hì:
- Hình như là với cậu.
- Này, chị có quen biết hắn sao?
Hạ Thiên có chút buồn bực.
- Không!
Liễu Mộng cầm lấy một xâu thịt dê, sau đó lại hỏi ngược lại:
- Cậu biết hắn sao?
- Tôi cũng không biết.
Hạ Thiên lắc đầu:
- Người này có phải bị bệnh không? Tôi không biết hắn, chị cũng không, như vậy mà gọi tôi là anh bạn, hơn nữa còn nói nể mặt, như vậy là sao?
- À, đúng là có bệnh.
Liễu Mộng chăm chú gật đầu.
Dù tên đàn ông xăm hình rồng có chút ẩn nhẫn nhưng cũng bị những lời đối thoại kia làm cho tức chết, hắn cười lạnh một tiếng:
- Nếu anh bạn không nể mặt thì đừng trách tôi không nể mặt.
Tên đàn ông xăm hình rồng vung tay nói:
- Anh em, lên.
Đám thanh niên đã sớm kích động, lúc này nghe thấy lời nói của đại ca thì không chút do dự, tên cầm ghế, tên cầm chai bia, mỗi người đẹp chụp lấy một món "hàng" phóng về phía Hạ Thiên.
Hạ Thiên vung tay lên, mấy cây tăm chợt phóng đi.
- Á...Á... ....
Những tiếng kêu thảm thiết vang lên, mỗi tên thanh niên đều có một cây tăm găm vào mu bàn tay. Tên đàn ông xăm hình rồng không bị tăm đâm vào tay, nhưng hắn lại thảm hơn một chút, có hai cây tăm đâm vào lưng bàn chân.
- Đừng làm phiền anh, đếu không lần sau tăm sẽ đâm vào cuống họng.
Hạ Thiên tùy ý nói một câu, hắn cũng không quay đầu lại mà tiếp tục ăn thịt dê.
- Long ca, làm sao bây giờ?
Một tên thanh niên bụm lấy mu bàn tay, hắn dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Hạ Thiên.
Hạ Thiên cũng không muốn rời xa Liễu Mộng.
Liễu Mộng đột nhiên phóng vào lòng Hạ Thiên, nàng chủ động hôn hắn rồi kéo tay Liễu Vân Mạn:
- Tiểu Mạn, chúng ta mau trở về gặp mẹ, sau đó cô sẽ quay lại.
- Hạ Thiên, Hinh Hinh, hai chúng tôi đi trước đây.
Liễu Vân Mạn thấy cô cô vội vã thì cũng không có cách nào, vì vậy mà cũng không kịp ăn sáng, chỉ biết đưa cô cô đi ngay. Hơn nữa Liễu Vân Mạn cũng hy vọng nhanh chóng đưa cô về nhà, nếu không thì đêm nào cũng ngủ với Hạ Thiên, không biết lúc nào sẽ lòi ra thêm vài đứa em họ nữa.
Ba bà vợ đi mất hai, tất nhiên Hạ Thiên sẽ không quá vui sướng, nhưng dù sao bâ giờ cũng còn một vợ ở nhà. Sau khi ăn sáng xong thì Hạ Thiên cùng Tôn Hinh Hinh đến cửa hàng hoa.
Phương Hiểu Như đã ở trong cửa hàng, mà hôm nay cũng có mặt tên mập, điều này vượt qua suy đoán của Hạ Thiên.
- Mập, sao chú lại đến đây?
Tôn Hinh Hinh dùng giọng đùa vui nói:
- Sao chú không đi làm đại ca?
- Chuyện đại tẩu nhắn nhủ còn chưa làm xong, em nào dám đi ôm đồm chuyện khác?
Tên mập ra vẻ nịnh nọt:
- Đại ca, anh đến rồi, anh nói em lập trang web cho đại tẩu, em đã làm xong.
- Nhanh vậy sao?
Tôn Hinh Hinh có chút kinh ngạc.
- Đại tẩu, thật ra lập những trang web thế này là không khó, em còn tìm vài đứa bạn hỗ trợ, tìm công ty mua tên miền. Bây giờ chỉ cần chụp ảnh úp lên, đặt giá cả, như vây có thể chính thức hoạt động.
Tên mập chuẩn bị rất đầy đủ, hắn còn cầm đến một chiếc máy ảnh kỹ thuật số, một cái laptop, nghe nói cũng đã mua tên miền, đặt host, nếu theo đúng dự kiến thì ngày mai sẽ hoạt động.
Tôn Hinh Hinh cũng rất coi trọng kế hoạch lập trang web, tất nhiên nàng muốn mở rộng cửa hàng, muốn khuếch trương phạm vi tặng hoa, cũng không giới hạn quanh đại học Giang Hải, có thể mở rộng khắp thành phố Giang Hải. Nếu thật sự mở rộng cửa hàng thì thành phẩm sẽ gia tăng, bây giờ đặt hoa trên mạng đã là chuyện thông thường, cũng không cần lo người ta không tiếp nhận cách làm ăn này.
Ngày hôm nay khá bận rộn với Tôn Hinh Hinh, nàng và Phương Hiểu Như liên tục gói hoa, phối hợp hoa theo nhiều kiểu khác nhau, sau đó để cho tên mập chụp ảnh, úp lên web. Cuối cùng còn phải lấy cái tên dễ nghe, đặt giá tiền, như vậy coi như cơ bản hoàn thành.
Cửa hàng bán hoa có bốn người, ba người bận rộn túi bụi còn Hạ Thiên thì chẳng có gì làm. Hắn ngồi mãi mà cảm thấy nhàm chán, vì vậy quyết định đi làm chuyện chính, đó chính là làm giấy chứng minh.
Hạ Thiên bắt chuyện với Tôn Hinh Hinh rồi bắt taxi đến cục công an, khi đang chuẩn bị đến đội cảnh sát hình sự số sáu tìm Lãnh Băng Băng thì nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát từ trong cục phóng ra.
- Cảnh sát tỷ tỷ.
Hạ Thiên tranh thủ thời gian chào hỏi, hắn thấy người lái xe chính là Lãnh Băng Băng.
Hạ Thiên chưa chào thì không sao, khi vừa mở miệng thì xe lập tức tăng ga phóng đi như bay.