Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 88 : Tiểu Yêu Tinh

Ngày đăng: 04:39 20/04/20




Hạ Thiên thì rất tình nguyện đến tìm Liễu Mộng, nhưng Kiều Tiểu Kiều bây giờ vừa gặp sát thủ, dù sát thủ đã được tóm gọn nhưng hắn vẫn cảm thấy mình nên ở lại với nàng.



- Chị Mộng, bây giờ tôi không đi được, chị đến tìm tôi đi.



Hạ Thiên không thể đi tìm Liễu Mộng, tất nhiên phải giật dây để Liễu Mộng đến tìm mình:



- Đừng nghe lời mẹ chị nói, tách rời khỏi xã hội có liên quan gì chứ? Ba vị sư phụ cũng nói tôi bị tách khỏi xã hội, không thể xuống núi, bây giờ tôi chẳng phải đã xuống núi rồi sao?



- À, cậu nói đúng, tiểu bại hoại, chờ khi nào chị có cơ hội chạy trốn, sau đó chị sẽ đến tìm cậu.



Liễu Mộng lập tức bị Hạ Thiên thuyết phục:



- Trước tiên cứ như vậy đã, chờ khi nào chị chạy ra ngoài sẽ điện thoại cho cậu, bye nhé... ....



Liễu Mộng cúp điện thoại, lúc này Hạ Thiên cũng nhớ mình nên gọi cho Tôn Hinh Hinh, đêm nay hắn không về, vì vậy vội vàng gọi điện thoại. Mà lúc này Tôn Hinh Hinh ở bên kia cũng đang bận rộn, nàng nghe nói hắn không quay về thì cũng không nói gì, chỉ nói một tiếng đã biết, sau đó cúp điện thoại.



Sau khi quay lại tòa nhà Kiều gia và ăn cơm tối thì Kiều Tiểu Kiều bắt đầu lu bù công việc, Hạ Thiên không biết nàng đang bận rộn làm gì, nhưng hắn thấy trên màn hình máy tính của nàng toàn là những con số và đường cong. Kiều Tiểu Kiều còn đeo cả tai nghe điện thoại, thỉnh thoảng hạ mệnh lệnh, cái quái gì là mua vào bán ra.



Hạ Thiên không có việc gì làm, hắn thấy bên cạnh còn có một chiếc máy tính để không, vì vậy mở máy lên mạng. Trước tiên hắn xem qua tin tức, bây giờ nước ngoài đang có chiến tranh, vì vậy cảm thấy Giang Hải cũng không quá rối loạn, ngày hôm nay hắn chỉ gặp phải ba sát thủ mà thôi. Đúng lúc này hắn lại đọc được tin tức một phú hào bỏ ra năm triệu lo tang lễ cho mẹ già, vì vậy cũng lập tức thầm mắng chửi, tên này quá keo kiệt, rõ ràng không muốn chữa bệnh cho mẹ. Năm triệu thì không nói, nếu bỏ ra cho Hạ Thiên hắn một nửa gia sản, như vậy có phải mẹ già có thể vui vầy với con cháu thêm vài năm rồi không?



Hạ Thiên tiếp tục xem tin tức mà thấy không có gì hay, hắn lại mở QQ. Trên QQ hắn chỉ có hai người bạn, một là Tôn Hinh Hinh có nick name Hinh Hinh công chúa, Tôn Hinh Hinh cũng hy vọng mình là công chúa có người bảo hộ. Mà một người còn lại chính là cô gái Yêu Yêu, lúc này tên nick của nàng cũng không phải là "chồng của Kiều Tiểu Kiều", mà là Tiểu Yêu Tinh. Hạ Thiên cảm thấy cái tên này cũng giống như người, cô gái này giống hệt một Tiểu Yêu Tinh, nếu không phải là Tiểu Yêu Tinh thì sao lại nhận mình là nam là nữ loạn xạ như vậy?



- Chị Hinh, chị có ở đấy không?



Trước tiên Hạ Thiên nhắn tin cho Hinh Hinh công chúa.



Không có trả lời, biểu tượng của Hinh Hinh công chúa ở bên kia có màu xám, rõ ràng không online.



Mà lúc này biểu tượng của Tiểu Yêu Tinh lại sáng lên, Hạ Thiên cũng đang nhàm chán, vì vậy hắn nhắn tin cho Tiểu Yêu Tinh.



- Này, Tiểu Yêu Tinh, vợ anh đâu? Sao chị ấy không điện thoại lại cho anh?



Hạ Thiên vẫn còn rất lo lắng đến người đẹp tóc vàng.



- Vì anh quá ngu nên chị Hàm mới không điện thoại.


Tôn Hinh Hinh nhìn lướt qua địa chỉ cần tặng hoa mà không khỏi đau đầu, tên mập rõ ràng không nghĩ đến vấn đề này, như vậy sao tặng kịp?



- Lại có đơn đặt hàng... ....



Phương Hiểu Như nhìn qua máy tính, nàng dùng giọng mất hết sức lực nói. Hôm nay đúng là gặp quỷ, rõ ràng không phải ngày gì đặc biệt, sao có nhiều người đặt hoa như vậy?



Khi thấy Tôn Hinh Hinh có chút ngây ngốc thì Phương Hiểu Như đã thúc giục một câu:



- Chị Hinh, chị tranh thủ thời gian điện thoại cho Hạ Thiên, nếu không sẽ chẳng kịp.



- Hạ Thiên phải bảo vệ Tiểu Kiều, sao tặng hoa được? Hơn nữa dù một mình cậu ấy cũng khó thể chạy khắp mọi nơi như vậy.



Tôn Hinh Hinh lắc đầu, nàng không điện thoại cho Hạ Thiên, vì nàng biết chuyện Kiều Tiểu Kiều ở bên kia quan trọng hơn.



- Vậy phải làm sao bâ giờ?



Phương Hiểu Như thấy xu thế hôm nay mà biết được sẽ còn nhiều đơn đặt hàng, hơn nữa địa chỉ tặng hoa lại mở rộng khắp Giang Hải, dù một người đưa hoa cũng khó thể đi khắp mọi nơi, đồng thời còn phải liên hệ với người nhận hoa.



Phương Hiểu Như thật sự lo lắng:



- Chị Hinh, chúng ta tìm đâu ra người để tặng hoa? Hơn nữa bây giờ đơn đặt hàng quá nhiều, hoa tươi trong tiệm cũng không đủ, sợ rằng chị còn phải đi lấy hoa.



Tôn Hinh Hinh có chút do dự, sau đó nàng nói:



- Gọi điện cho tên mập, để cậu ấy đi làm.



- Tên mập? Hắn làm được mới lạ, hắn cũng chỉ có một mình mà thôi.



Phương Hiểu Như giống như không kịp phản ứng.



- Tên mập đúng là có một người, nhưng cậu ta có mười mấy tiểu đệ.



Tôn Hinh Hinh không thể không nhắc nhở Phương Hiểu Như một câu, sao nha đầu kia lại ngốc thế?