Hồ Ly Hồ Đồ

Chương 12 : Phiên ngoại

Ngày đăng: 07:13 19/04/20


“Định Vân vương tử, thứ ngươi cần đã được mang đến rồi này.”



Trong tẩm cung của thánh quốc vương tử, cung nữ cung kính trình lên một tiểu lễ hạp (hộp quà nhỏ),bên trên có thắt cái nơ hình con bướm xinh xắn.



“A! Thật tốt quá!”



Định Vân vương tử vừa nhìn thấy món hàng mà mình đã trông chờ từ lâu rốt cục cũng tới, hai mắt không khỏi tỏa ra ánh sáng.



Kỳ quái, cái này hộp này rốt cuộc là cái gì, mà có thể khiến vương tử hưng phấn đến như vậy? Cung nữ trong lòng thật sự là vô cùng hiếu kỳ.



Thấy nàng hồ nghi nhìn vào lễ hạp, Định Vân vương tử lúc này mới phục hồi tinh thần lại: “Ấy ấy, ngươi mau lui xuống đi, không có phân phó của ta, tuyệt đối không cho ai vào đây!”



“Bao gồm cả thần thượng sao?”



“Ngu ngốc, gấu bự hiện nay không ở thánh quốc, làm sao mà đến được? Ta nói chính là hai tên Tử Thần và Tử Lẫm ấy, nghìn vạn lần phải đứng ở cửa chặn bọn họ lại, biết không?”



“Dạ, vương tử.”



Đợi đến khi cung nữ lui xuống, Định Vân mới khẩn cấp mở lễ hạp ra.



“Oa ha ha… Ta rốt cục đã tìm được rồi!”



Xuất trong hộp ra một phiến gì đó hơi mỏng, Định Vân bắt đầu cười trộm.



Đợi đến khi gấu thúi về nước, nhất định phải để cho y nhìn thấy sự thay đổi của bản vương,hi hi.



Định Vân vương tử bắt đầu mơ tưởng đến biểu tình kinh hỉ của nam nhân yêu dấu…



Qua ba ngày, ở một bán cầu khác … tiến sĩ khảo cổ học Đới Nhạc đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại khẩn cấp do Tử Thần gọi đến.



“Đới Nhạc, ngươi mau trở lại đi! Định vân đã xảy ra chuyện rồi!”



“Cái gì?”



Đới Nhạc nghe vậy kinh hãi:”Tiểu hồ ly đã phát sinh chuyện gì vậy?”



“Ta cũng không rõ nữa, hắn rất khác thường a, món ăn mà hắn thích nhất cũng không ăn một ngụm, quần áo thời trang từ Pa-ri đưa tới cũng chả thèm liếc mắt, cả ngày cứ trốn ở trên giường khóc lóc, ta gọi ngự y đến xem bệnh,nhưng hắn chết cũng không chịu cho khám, khiến toàn bộ hoàng cung đang gà bay chó sủa nè, tất cả mọi người rất lo lắng, vì vậy ngươi mau trở lại a, cũng chỉ một mình ngươi mới có biện pháp trừng trị được tên bốc đồng kia thôi.”



“Hảo, ta lập tức trở lại ngay!”



Đới Nhạc là một tiến sĩ luôn luôn tràn ngập nhiệt tình đối với các công trình khảo cổ, xưa nay chưa từng bỏ dở hành trình thám hiểm nào,vậy mà lần này y lại phải cấp tốc dẹp đường hồi phủ.



Sau khi về đến tẩm cung, đã thấy một đám cung nữ đứng chờ đợi ở ngoài cửa.



“Ô… Thần thượng, ngươi đã trở về rồi, chúng ta đều lo lắng gần chết, ngươi mau vào xem vương tử đi.”



“Các ngươi đừng nóng vội, để ta vào xem sao.”



Đới Nhạc cũng lo lắng vạn phần, nghĩ đến tâm can bảo bối của mình chẳng rõ là bị đau ốm ra sao,trong lòng sốt ruột muốn chết.



Y một phen đẩy cửa ra, chạy vội đến bên giường.



“Tiểu hồ ly, ông xã của ngươi đã trở về rồi, mau mở mắt ra nhìn ta đi.”



Nhẹ nhàng vuốt ve lên hai mí mắt thũng thũng vì khóc quá nhiều của tiểu bảo bối, Đới Nhạc yêu thương nói.



Định Vân đang chìm trong giấc ngủ mệt mỏi, mơ mơ hồ hồ nghe thấy giọng của nam nhân,hắn mới chậm rãi mở mắt: “Ân… gấu… Ngươi đã trở về?”



“Bảo bối, là ta đã trở về, tỉnh lại đi, ngươi khó chịu ở đâu thì mau nói cho ta biết.”



“Khó chịu?”



Định Vân thoáng cái liền tỉnh ngủ:”A a a! Không có! Ta rất tốt, ta bệnh gì cũng không có!”
Định Vân thiếu chút nữa đã bị con gấu tự biên tự diễn kia làm cho tức khí đến thổ huyết.



“Ai nha, chúng ta là quan hệ gì a? Ta biết tiểu hồ ly rất hay khách khí,nên ngươi không cần cầu ta, ta cũng sẽ chủ động thỏa mãn ngươi mà, hắc hắc…”



Nam nhân vừa nói vừa móc thịt heo bổng chính hiệu ra, để lên tiểu hoa cúc đã khôi phục màu hồng phấn xinh đẹp của hắn.



“Ô… Không muốn! Ta không muốn mọc đuôi nữa!”



“Không còn kịp rồi, bảo bối!”



Nam nhân tà tà cười,rồi mãnh lực đâm thẳng vào ——



“A a a —— Đừng —— ”



Nam nhân không để ý tiếng thét chói tai của tiểu hồ ly, tiếp tục nắm cái mông *** đãng của hắn để cuồng sáp cuồng trừu, thao đến mức vương tử đáng thương gần như sắp hôn mê——



“A a —— nhẹ một chút —— sâu quá —— sâu quá đi —— ruột bị rách mất —— ô…”



“Không sâu làm sao hồ ly lẳng lơ cảm thấy sảng khoái được chứ? Yên tâm, lập tức sẽ càng sâu hơn nữa! Hắc hắc…”



Nam nhân khí lực lớn vô cùng, phát sinh tiếng cười tà ác, bế hắn lên giống như một đứa bé ——



“Hồ ly, mau nhìn đi, cái miệng *** đãng phía dưới của ngươi đang cắn chặt cự phách kê kê của ta không tha đây nè.”



Bị thao đến cả người vô lực, vương tử hơi hơi mở mắt, thấy được hình ảnh của chính mình trong gương, cúc huyệt khả ái nho nhỏ bị một cây thịt heo bổng màu tím hồng vừa thô vừa lớn đút vào,da căng ra đến nỗi hầu như nhìn không thấy mặt nếp nhăn.



“Ô… Không được, ta không nên nhìn… mất mặt quá…”



“Sao lại mất mặt, cái miệng nhỏ nhắn của ngươi vậy mà tham ăn đến bất diệc nhạc hồ, còn liều mạng chảy nước miếng kìa.”



Nam nhân có ý xấu, bắt đầu giãy dụa cái mông, đẩy lên cao hơn một chút, hung hăng thao tiểu hồ ly, thao đến mức cái miệng nhỏ nhắn *** đãng không ngừng rung động, từ nơi hai người kết hợp, phun ra một đại lượng *** thủy trắng đục…



“A a —— trời ạ —— thao chết ta đi ——”



Thân thể bị kinh luyên tới cực điểm, được nam nhân thao đến dục tiên dục tử, vương tử liên tục phát ra *** khiếu thống khoái.



” Mau mọc ra cái đuôi thứ nhất a! Bảo bối.”



Đới Nhạc mồ hôi nhễ nhại,bắt đầu luyện tuyệt chiêu thứ nhất ‘ Hồ hồ sinh phong’.



Nam nhân vận khởi “Đế vương huấn hồ thuật “, làm cho phân thân to lớn bạo tăng thêm hai thốn, hung hăng bắn trúng ‘Vĩ huyệt’ ẩn sâu bên trong mông của tiểu hồ ly.



“Không ——” Vương tử đáng thương,thoáng cái đã bị bắn trúng đích. Sau khi nam nhân bắn tinh xong, ngay giữa cặp mông căng tròn lại mọc ra một cái đuôi khả ái xù lông.



“Tiểu hồ ly tiếp tục nha!”



Nam nhân không ngừng cố gắng: “Chiêu thứ hai ‘Thần hồ vẫy đuôi’ ”



” Chiêu thứ ba ‘Hồ thiên hồ địa’.”







“Chiêu thứ tám ‘Hồ thuyết bát đạo’.”



“Chiêu thứ chín ‘Hồ du cửu thiên’.”



Cứ như vậy, tiểu hồ ly đáng thương bị làm đến “Bát vựng cửu tố “, chết đi sống lại, lần thứ hai biến thân thành “Cửu vĩ thần hồ”.



Cùng ngày hôm đó,tại buổi tiệc tối, Định Vân vương tử với mái tóc dài ngân sắc, cùng chín cái đuôi khả ái, toát ra quang mang rực rỡ, đi vòng quanh hội trường để biểu diễn, hi vọng mọi người góp tiền cứu trợ cho những con người nghèo khổ đáng thương, còn nam nhân kia thì đang cười gian liên tục,ngồi sau hậu trường, đếm số tiền mặt thu được đến mỏi cả tay…



Toàn bộ văn Hoàn