Hồ Ly Hồ Đồ

Chương 11 : Vĩ thanh

Ngày đăng: 07:13 19/04/20


Tin vui vương phi sinh hạ hai vị hoàng tử làm cho toàn bộ thủ đô của Thánh Quốc gần như sôi trào. Vì thế,hoàng cung liền tổ chức một buổi tiệc long trọng để chúc mừng hai vị Tử Thần và Tử Lẫm đã có được Lân nhi.



Yến hội hoàng cung dĩ nhiên là vô cùng xa hoa, ăn uống linh đình, quan lại tập hợp, có thể nói là náo nhiệt cuồn cuộn. Nhất là có nhiều vị thiếu nữ thuộc hoàng tộc vừa nghe nói toàn bộ thành viên ‘Thánh quốc tứ công tử’ đêm nay đều đến tham dự đông đủ, nên các nàng cố gắng trang điểm thật xinh đẹp, khẩn cấp chạy đến để tham gia.



Cũng có một vài mỹ thiếu niên bởi vì ngưỡng mộ đại danh của các vương tử mà đầy cõi lòng xuân tâm chạy tới.



Ánh sáng từ mái tóc dài ngân sắc lóe lên, Định Vân vương tử phong hoa tuyệt đại,mặc bộ lễ phục hoa lệ vừa bước vào trong hội trường, thiếu nam thiếu nữ nhất thời đều điên cuồng gào thét.



“Định Vân vương tử, đã lâu không gặp, ngươi càng lúc càng trở nên đẹp trai a!”



“Định Vân vương tử, làm ơn tới nhà của ta uống trà, đám tỷ muội chúng ta nhất định sẽ hảo hảo ‘Chiêu đãi’ ngươi”.



“Định Vân vương tử —— ”



Nam nhân siêu cấp mê người,không khác gì một thần tượng nổi tiếng,liền bị đám fan hâm mộ cuồng nhiệt nhào tới bao vây ….



Đới Nhạc đứng ở một bên không có lên tiếng, chỉ là khóe miệng hơi xuất ra một nụ cười nhạt,ánh mắt lạnh băng nhìn về phía tiểu hồ ly dáng dấp thập phần hưởng thụ đang đứng bên trong đám đông điên cuồng kia.



Qua một hồi lâu, vương tử mới phát hiện được ánh mắt kinh khủng của nam nhân đứng ở sân thượng, ***g ngực nổi lên một trận sợ hãi, vội vã chui ra, chạy đến trước mặt y.



Đới Nhạc hai tay khoanh trước ngực, không hề phát ra tiếng động, vẫn bình tĩnh nhìn hắn.



“Gấu ơi, ngươi... sao ngươi lại nhìn ta như vậy?”



Trán của Định Vân vương tử chẳng biết vì sao lại nhỏ xuống một giọt mồ hôi lạnh.



“Ta đang muốn xem con hồ ly như ngươi còn muốn lẳng lơ tới khi nào a?”



Đới Nhạc liền cầm lấy một lọn tóc màu bạch kim của hắn, đưa lên mũi hít hít: “Quả thực là một hương vị *** đãng ha, mau đi theo ta!”



“Uy, ngươi muốn dẫn ta đi đâu? Ta còn chưa chúc mừng bọn Tử Thần a.”



Bị nam nhân kéo vào trong một góc tối âm u. Định Vân vương tử tức giận đến mức la lớn.



“Chờ ta nghiêm phạt ngươi xong, tự nhiên sẽ đưa ngươi đi chúc mừng, không cần lo.”



Đới Nhạc dùng hai tay đè hắn vào vách tường, cúi đầu ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ.



“Nghiêm phạt?” Định Vân nghe vậy trong lòng bỗng một trận phát lạnh: “Ngươi... Ngươi sao lại nghiêm phạt ta? Bản vương không biết đã làm sai điều gì a.”



“Đúng, bởi vì ngươi cái gì cũng không biết,nên lúc bị đám háo sắc kia vây quanh, ngươi không thèm từ chối, còn đứng ở nơi đó không nhúc nhích, chân thực mà hưởng thụ ha, hừm.”



“Ân, xác thực có một chút.... Nga, nhưng nhưng, ta một điểm cũng không có hưởng thụ mà.” Định Vân vương tử vội vã đổi giọng.



“Ai nha, ta nghe người ở bên cạnh nói, Định Vân vương tử mỗi lần đến dự yến hội,sau khi kết thúc đều dẫn người về nhà để cuồng hoan, chứ đâu có chịu mang tay không mà quay về, chắc là ở trên giường được tình nhân phục vụ sảng khoái lắm, có đúng hay không?”



Đới Nhạc cố ý dùng giọng điệu thập phần kính phục mà truy vấn.



“Ha ha, ngươi cũng nghe nói rồi hả? Không sai, Định Vân vương tử ta vốn chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử, tùy thời tùy chỗ đều có một đống nữ nhân muốn được ta đưa lên giường a. Không có biện pháp, ai bảo bản vương có nhiều mị lực như vậy, ha ha ha....” Định Vân vương tử đắc ý cười to ba tiếng.



“Trời ơi, ngươi chết đến nơi mà còn cười được?”



Đới Nhạc vươn hai ngón tay hung hăng nhéo mạnh nhũ tiêm của tiểu hồ ly một cái———



“Ôi! Đau muốn chết!”



Định Vân vương tử phát ra một tiếng thét thê thảm.



“Di? Có chuyện gì a?” Trong lúc đó,đột nhiên có một nữ nhân đi đến mở cửa sân thượng ra: “Kỳ quái, rõ ràng vừa nghe có tiếng người mà.”



“Tám phần là mèo hoang a, chắc tới thời kì động dục rồi: “Một nữ nhân khác cũng đi đến bên cạnh nàng.



“Có thể là vậy. Được rồi, ngươi mau kể cho ta nghe chuyện kia đi....”



Thế là,Hai người bắt đầu đứng ở sân thượng hàn huyên đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.



Đới Nhạc nghe vậy liền châm chọc nói: “Tới kì động dục rồi? Ta nghĩ ngươi một năm 365 ngày đều là thời kì động dục a, hanh.”




“Ta?” Na Lam nhíu mày.



“Đúng là ngươi, Na Lam.” Thánh Sử lộ ra nụ cười mỉm tuyệt mỹ, khiến kẻ khác khó có thể cự tuyệt.



Na Lam bất đắc đành thở dài.



“Thánh Sử, rốt cuộc xà chi hoàn đang trên tay ai, ngươi mau đưa ảnh chụp ra cho bọn ta xem a.” Tử Thần và Tử Lẫm đều hiếu kỳ vô cùng.



“Đúng vậy, Thánh Sử mau lấy ra xem, ta rất muốn nhìn xem người nào sẽ có khả năng săn được trái tim lạnh như băng của ‘ai kia’.”



Định Vân hả hê cười.



“Các ngươi xem đi, đối tượng lần này có thể là kỳ phùng địch thủ của Na Lam a.”



Khi mọi người nhìn thấy nhân vật trong ảnh chụp thì nhất thời đều kinh hãi.



“Oa, cái này.... Thật là khủng khiếp.”



Tử Thần hít vào một hơi lạnh.



“Ta xem lần này Na Lam chết chắc rồi.”



Tử Lẫm cũng nhăn lại vùng da chung quanh lông mày.



“Thì là không chết cũng mất nửa cái mạng.”



Định Vân đồng ý gật đầu.



“Nam nhân này rốt cuộc là ai a?”



Đới Nhạc và Lâm Đạm Chi không nhận ra nam nhân trong ảnh là ai.



“A Lan Tư quan chỉ huy tối cao của hải quân, là một hạm trưởng tài năng xuất chúng ——.”



Không xuất ra biểu tình nào, Na Lam nhìn vào nam nhân trong ảnh chụp, nhàn nhạt nói.



“Oa, nghe tên hình như rất lợi hại ha.”



Lâm Đạm Chi nghe vậy không khỏi nghiêm nghị khởi kính.



“Tiểu Chi Chi, nam nhân này nếu không lợi hại, thì làm sao an tọa trên vị trí chỉ huy tối cao cơ chứ, đây chính là nhân vật tài giỏi nhất trong lịch sử hải quân từ trước tới nay a.”



Cá nhân Tử Thần cũng rất bội phục y.



“Nghe nói y bách chiến bách thắng, ở trên biển không ai không sợ y.”



Tử Lẫm luyên thuyên kể về truyền kỳ đáng nể của nam nhân kia.



“Đáng sợ nhất chính là, không chỉ địch nhân sợ y, mà ngay cả thủ trưởng và thuộc hạ cũng sợ y gần chết. Nhân xưng là ‘ Thiên hạ đệ nhất kinh khủng ma quỷ hạm trưởng ’ a ”



Định Vân cũng bắt đầu thêm mắm thêm muối.



“Các ngươi đừng … dọa Na Lam nữa.”



Thánh Sử mỉm cười nhìn ‘ Thánh quốc tứ công tử ’,tâm lý trầm ổn, khiến cho người khác nhìn không rõ tâm tư:”Na Lam, bản sử tin tưởng năng lực của ngươi, ngươi hãy đi lấy lại xà chi hoàn nha.”



“Ân, ta đã biết. Thánh Sử, hãy đưa ảnh chụp của y cho ta giữ.”



Xoay người bước đi, Na Lam liền rời khỏi gian phòng,bên miệng lộ ra một mạt mỉm cười mà mọi người chưa từng nhìn thấy.



Xem ra nam nhân này chính là mẫu người ưa thích của ta a.....



A Lan Tư đang bình tĩnh đứng ngoài khơi xa xôi, đột nhiên mặt biển xuất hiện từng trận sóng lớn, một cuộc chiến tranh gần như chính thức được triển khai ——



———————-