Hồ Ly Hồ Đồ

Chương 10 :

Ngày đăng: 07:13 19/04/20


Tin tức Định Vân vương tử mang theo vợ trở về nước làm rung động cả hoàng cung.



Sau khi nhận được điện thoại và biết được tất cả mọi việc,Thánh Sử liền ra đứng trước cửa hoàng cung, nghênh cổ chờ đợi bọn họ trở về.



“A, tới rồi, tới rồi!”



Một đám nữ nhân ngưỡng mộ Định Vân vương tử đang nghiến răng nghiến lợi đứng bên cạnh,chờ được diện kiến dung nhan của con hồ ly tinh dám cướp đi vương tử cao quý của các nàng.



Đến khi các nàng nhìn thấy một nam nhân cao lớn tuấn lãng đỡ vương tử xuống xe, tư thái vô cùng thân thiết ôm lấy thắt lưng của hắn, thì cả đám nhất thời đều há hốc mồm.



Không thể nào… là nam nhân. Bọn họ nhịn không được mà gào thét thảm thiết trong lòng.



Ô… Trước đây nhị vị vương tử Tử Thần cùng Tử Lẫm cũng bị một người nam nhân cướp đi, hiện tại ngay cả Định Vân vương tử cũng rơi vào tay giặc,thế là thế nào? Không lẽ nữ nhân khắp thiên hạ đều chết sạch rồi sao?



Nữ nhân cùng nữ nhân cạnh tranh lão công đã kịch liệt muốn chết rồi, hiện tại đến nam nhân cũng muốn tranh với chúng ta sao. Sau này nữ nhân chúng ta làm sao còn mặt mũi mà đi ra ngoài a? Ô ô.....



Hoàn toàn chẳng thèm đế ý đến tâm sự của đám chị em phụ nữ, Đới Nhạc lộ ra dáng tươi cười sang sảng, cầm lấy tay của Thánh Sử: “ Thánh Sử nhĩ hảo.”



“Đới tiến sĩ, nhĩ hảo.”



Thánh Sử dùng ánh mắt thăm dò,tỉ mỉ xem xét nam tử trước mắt.



Người này thực sự là đại thần chuyển thế sao?



Nếu như nam nhân này đúng là do đại thần chuyển thế, hẳn là phải mang theo ‘Hồ chi hoàn’, có khả năng triệu hoán ra thần hồ của thánh quốc mới đúng, vì sao Định Vân vẫn chưa nói gì về việc này?



Nhận thấy ánh mắt của Thánh Sử rơi lên người mình, Định Vân vương tử trong lòng cảm thấy tim đập lộp bộp.



Thảm rồi, Thánh Sử không phải đã bắt đầu hoài nghi rồi chứ? Không được, tuyệt đối không thể để cho y biết.



Để dời đi lực chú ý của Thánh Sử, Định Vân vội vã mở miệng hỏi: “Thánh Sử, Tử Thần và Tử Lẫm đâu? Ta muốn giới thiệu Đới Nhạc cho bọn hắn.”



“Ngươi còn không biết a, thần thượng mang thai rồi.”



Trên mặt Thánh Sử lộ ra nụ cười vui sướng.



“Cái gì? Ý của ngươi là thần thượng đã mang thai hài tử của Tử Thần và Tử Lẫm?”



“Không sai.”



“Không có khả năng! Thần thượng rõ ràng là nam nhân a! Nam nhân sao có thể mang thai được?” Định Vân nghe vậy quả thực sắp bị hôn mê.



“Chuyện này quả thực rất khó giải thích, nhưng thông tin hoàn toàn chính xác.”



“Chúng ta muốn đến thăm thần thượng một chút.”



“Thần thượng bởi vì mang thai nên tính tình trở nên khá táo bạo, có khả năng sẽ không muốn gặp nhiều người đâu. Vì vậy, Định Vân, ngươi tạm thời đi trước đi, ta muốn hảo hảo tâm sự với Đới tiến sĩ.” Thánh Sử trong lòng đã tự có tính toán.



“Như vậy cũng vừa lúc, ta đang có chuyện muốn nói cùng Thánh Sử.”



Đới Nhạc dự định lợi dụng cơ hội này để xin cầu hôn Định Vân.



Định Vân nghe xong thì trong ngực âm thầm kêu khổ.



Ô… Không được, nếu như để cho bọn họ đơn độc đi với nhau, không phải mọi chuyện sẽ bị lộ sao?



Hắn gọi điện thoại báo cho Thánh Sử biết ‘Hồ chi hoàn’ không có trên người Đới Nhạc, cũng không nói cho Thánh Sử biết Đới Nhạc chính là đại thần tối cao chuyển thế.



“Ách, nếu thần thượng bụng tình không tốt, vậy hôm khác ta đến thăm cũng được. Thánh Sử muốn nói chuyện phiếm thì cả ba chúng ta cùng trò chuyện ha.”



Thánh Sử vốn khôn khéo, vừa thấy Định Vân không muốn cho bọn họ đơn độc nói chuyện, trong lòng càng xác định nội tâm hắn có điều giấu diếm.



Hài tử này,đây là việc trọng đại, hắn lại xằng bậy như vậy.



“Tốt lắm,vậy chúng ta cùng nhau trò chuyện, đến thần miếu của ta đi.”



Thần miếu? Ô… Thảm nữa! Hắn biết Thánh Sử nhất định là đang nghi ngờ, nếu không sẽ không dẫn bọn họ đến thần miếu. Ôi làm sao bây giờ?



Đới Nhạc hoàn toàn không hề phát hiện nội tâm của vương tử đang bất an. Bởi vì thân là một nhà khảo cổ học nên y đã sớm bị ngôi miếu thần hùng vĩ trước mắt hấp dẫn sự chú ý —–



“Thần miếu Cửu Văn thánh quốc đã tồn tại từ thời xa xưa, linh lực vô biên, hôm nay vừa nhìn thấy, quả thực khiến kẻ khác cảm thấy kính sợ.”


“Ngự y, Thánh Sử rốt cuộc bị làm sao?” Tử Thần thấy Thánh Sử hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường, không khỏi lo lắng.



“Hồi bẩm vương tử, Thánh Sử được cứu giúp đúng lúc, cũng không đáng lo ngại, nghỉ ngơi hai ngày là có thể khôi phục nguyên khí. Xin vương tử điện hạ yên tâm.”



Ngự y khom người trả lời.



“Vậy là tốt rồi, ngươi cũng mau lui xuống điều phối một ít thuốc bổ rồi mang lên cho Thánh Sử dùng.”



“Dạ, thuộc hạ xin lui xuống.”



Đợi ngự y đi khuất, mọi người cũng để yên cho Thánh Sử nghỉ ngơi, cả đám rủ nhau đi ra bên ngoài hoa viên để nói chuyện.



Tử Lẫm vừa ngồi xuống liền nã pháo liên tục: “Định Vân, ngươi đang làm cái quỷ gì vậy? Sao lại để Thánh Sử bị rớt xuống thủy đàm chứ?”



Tử Thần cũng trừng mắt nhìn Định Vân: “Thánh Sử căn bản đâu có biết bơi, nên không có khả năng tự mình nhảy xuống hồ đâu nhỉ?”



“Thánh Sử tự nhảy xuống mà, không phải do ta hại đâu.Hai người các ngươi sao lại hung dữ với ta a?” Định Vân nghe vậy thì bốc hỏa,ngay lập tức nhảy dựng lên phản bác.



“Làm sao có thế?!” Tử Thần và Tử Lẫm trăm miệng một lời,cùng kêu to lên.



Cá tính của Thánh Sử từ trước đến nay luôn rất bình tĩnh, sao có khả năng làm ra loại chuyện hoang đường như vậy.Khiến cho tính mệnh bị nguy hiểm?



“Là thật đó, Thánh Sử xác thực là bị kích động vì chuyện của đại thần nên mới nhảy xuống nước, tiểu hồ ly vợ ta một điểm liên quan cũng không có.”



Đới Nhạc vội vàng giúp bảo bối gia của mình giải vây.



“Hảo, ta tin tưởng ngươi. Ngươi hẳn là Đới Nhạc?”



Tử Thần vươn tay về phía y: “Nhĩ hảo. Ta là Tử Thần. Là bạn thời thơ ấu của Định Vân, cái tên này đã được nuông chiều từ bé nên rất tùy hứng,vậy mà ngươi cũng chịu được,thiệt là bội phục,bội phục.”



“Ha ha, ca ca nói không sai, ngươi khẳng định là có tài năng thiên phú dị bẩm nên mới có thể sống tới ngày hôm nay mà không bị hắn làm cho tức chết.” Tử Lẫm cũng bắt tay với y. “Nhĩ hảo, ta là Tử Lẫm.”



“Uy, hai người các ngươi muốn gì? Ngày hôm nay muốn phá ta phải không?” Định Vân giận dữ trừng mắt nhìn bọn họ.



Đới Nhạc buồn cười,ngồi ở một bên để xem kịch vui.



“Chúng ta chỉ là biểu đạt sự đồng tình với tân lang quan mà thôi a.” Tử Thần và Tử Lẫm vô tội nhún vai.



“Hứ, đồng tình à? Ta nghĩ kẻ đáng được đồng tình phải là hai huynh đệ các ngươi mới đúng chứ.”



Định Vân có chút hả hê nói: “Thương cảm a, nghe nói có ai đó đã bị đá xuống giường suốt mấy ngày liền, không được ngủ cùng lão bà (bà xã). Ai, trên thế giới thế sao lại còn có những chuyện bi thảm như vậy, thực sự là khiến kẻ khác thương hại a.”



“Ai nói chúng ta bị đá xuống giường?”



“Đúng vậy, tiểu Chi Chi yêu ta như vậy, sao có thể ngược đãi chúng ta?”



Hai huynh đệ có bị đánh chết cũng không dám thừa nhận là đã bị lão bà yêu dấu đá xuống giường.



“Phải vậy không? Thế nhưng căn cứ vào nguồn tin đáng tin cậy, có người bởi vì lo lắng cho an nguy của lão bà đại nhân nên thà tình nguyện ngủ bên dưới sàn nhà lạnh băng, cũng không chịu chuyển đến nơi khác mà ngủ, thực sự khiến kẻ khác cảm động quá đi.”



“Định Vân thối, ngươi ít nói huyên thuyên đi, ngươi—–”



“Bất hảo! Bất hảo!”



Một vị cung nữ chạy như bay tiến vào hoa viên, cắt đứt lời nói của Tử Thần và Tử Lẫm: “Hai vị vương tử, mau lên, Vương phi sắp sinh rồi!”



“Cái gì?!”



Tử Thần và Tử Lẫm nghe vậy lập tức nhảy dựng lên, phóng thẳng về hướng tẩm cung,hoàn toàn mất dạng—-



“chậc, chạy trốn nhanh thiệt.” Định Vân lắc lắc đầu.



Đới Nhạc mỉm cười, dùng tay sờ sờ lên đùi của tiểu hồ ly:“Nếu như có người nói với ta là ngươi sắp sinh, ta sẽ chạy còn nhanh hơn bọn hắn.”



“Xạo quá! Ai nói sẽ sinh hài tử cho ngươi?” Định Vân cắn một ngụm trên mặt của gấu lớn: “Huống hồ ta là nam thì làm sao mà sinh được?”



“Vị vương phi kia chẳng phải cũng là nam sao? Yên tâm, chỉ cần tinh tử của ta có đủ năng lực, bảo đảm có thể khiến tiểu hồ ly sinh được. Không tin chúng ta làm thử xem.”



“A a a —- gấu thúi, không nên ở chỗ này — ta không muốn lại bị người khác nhìn thấy—-”



Đáng tiếc lời kháng nghị của tiểu hồ ly hoàn toàn vô hiệu, bị con gấu tà ác lôi kéo vào trong rừng cây để hung hăng ‘thương yêu’, một lúc sau, bên trong bắt đầu truyền ra từng trận rên rỉ ngọt ngào…