Hồ Ly Hồ Đồ

Chương 9 :

Ngày đăng: 07:13 19/04/20


Tiểu hồ ly ngồi trên mặt đất, thân thể bắt đầu phát sinh ra ngân sắc quang mang,có một vòng sáng xoay chuyển chung quanh hắn —



Khi tia cường quang dần dần mờ đi, Đới Nhạc nhìn thấy lớp lông màu bạc của tiểu hồ ly cũng từ từ biến mất, thân thể và tứ chi của hắn chậm rãi trở nên thon dài như lúc trước…



“Ân...”



Một lần nữa khôi phục lại nhân thân, Định Vân vương tử phát ra một tiếng rên rỉ yếu ớt...



Y phục trên người của hắn đã sớm tiêu thất từ lâu, vì thế khi hắn vừa đứng dậy, toàn bộ cơ thể đều trần trụi như nhộng.



“Ân, thực sự là phong cảnh tuyệt mỹ.”



Đới Nhạc cười cười,ôm lấy thắt lưng mảnh khảnh của hắn:”Nhìn vào gương đi, xem ngươi mỹ lệ cỡ nào a.”



Trong tấm gương đồng to lớn hiện ra hình ảnh rất giống với bức bích họa trên tường—Nam tử cao to từ phía sau ôm lấy một vị tuyệt sắc mỹ nhân có đôi mắt xếch câu hồn người… cả đôi lỗ tai và cái đuôi xù lông cũng giống nữa …



“A a a –!”



Định Vân phát ra tiếng thét thật dài,dùng tay vuốt vuốt lên đầu cùng mông:”Vì sao đuôi và lỗ tai hồ ly vẫn chưa biến mất?”



“Ách, cái này…”



Đới Nhạc gãi gãi đầu: “Có lẽ là lâu lắm rồi ta không luyện khiêng linh cữu đi thức nên công lực bị thiếu, vì vậy…”



“Oa oa oa! Ta mặc kệ! Ta mặc kệ! Ngươi là con gấu thúi, mau làm mất hai lỗ tai cùng cái đuôi cho ta a.”



Định Vân oa oa kêu gào vào mặt y.



“Hà tất phải làm thế? Ta nghĩ như vậy thì khả ái hơn mà.”



Đới Nhạc nắm lấy cái đuôi xù lông, đảo vài vòng lên núm vú của hắn —



“Hanh, ân – nhột quá!”



Định Vân mẫn cảm nên hơi run run một chút.



“Thoải mái sao?”



Nam nhân tà ác lại dùng đuôi quệt một đường dài trên tính khí hơi cương cứng của vương tử —



“A, a — không nên – ngứa muốn chết!”



Tính khí bị đùa giỡn khiến toàn thân Định Vân cảm thấy khó chịu.



“Mới như vậy mà đã kêu ngứa? Vậy nếu ta làm thế này thì sao?”



Nam nhân khóe miệng cong lên,lộ ra nụ cười nham hiểm của ác ma, nâng một chân vương tử lên cao,tiểu huyệt động bên dưới cũng vô pháp ẩn giấu,hoàn toàn bị phơi bày ra trước mặt y .



“Ai nha — không nên — không nên — không nên chạm vào nơi đó a –”



Tiểu huyệt của Định Vân bị nam nhân dùng đuôi xoáy xoáy vào, liên tục hé ra đóng lại,cảm giác sảng khoái kinh khủng khiến cho vương tử đáng thương không ngừng run rẩy, nếu như phía sau lưng không được nam nhân chống đỡ cho, hắn đã sớm xụi lơ té ngã trên mặt đất…



“Hi, bộ dáng run rẩy của tiểu hồ ly thật đáng yêu, có muốn ta cắm đại kê kê vào để giúp ngươi bớt ngứa không a?”



Nam nhân cắn lên lỗ của hắn tai, sỗ sàng nói.



“Ô… Ta không biết…”



Nhớ đến trước đây, từng bị thiết bổng vừa nóng vừa cứng của nam nhân trừu sáp liên tục trong tiểu cúc hoa, vương tử tuy rằng hơi sợ kích cỡ to như quái vật của nó, nhưng lại nhịn không được mà thầm tưởng tượng, nếu như lỗ nhỏ của mình mà được nó hung hăng cắm vào, thì sẽ thống khoái biết bao nhiêu a!



“Thực sự không biết sao?”



Nam nhân có ý xấu dùng cây côn th*t nhợt nhạt chen vào một chút, nhưng lại không tiếp tục thâm nhập, cũng không rời khỏi, cứ để yên bất động như vậy–



“Ô… Làm ơn… Đi vào — ô… Cái mông bên trong ngứa muốn chết hà –”



Định Vân gục đầu ô ô khóc rống lên.



“Không được, tiểu hồ ly phải trả lời ta một vấn đề, trả lời xong thì ta sẽ dùng thịt heo lớn làm phần thưởng nga.”




“Ngươi ít nói bậy đi!”



Định Vân vương tử mắc cỡ đến nỗi cả hai bên tai đều ửng đỏ:”Bản vương sao lại có khả năng nói ra mấy lời hạ lưu đó, ta nghĩ ngươi là đang nằm mơ rồi.”



“Được! Sung sướng xong rồi bây giờ muốn giở mặt không nhận à? Hảo, ta ngày hôm nay phải cho tiểu hồ ly ngươi hảo hảo một lần nữa nhận thức được bản thân có bao nhiêu *** đãng.” Đới Nhạc cười xấu xa,vươn hai ngón tay nhét vào trong miệng của hắn.



“Mau, hảo hảo liếm đi, liếm tốt, ta sẽ cắm vào trong động của tiểu hồ ly, giúp ngươi trơn trơn, miễn cho ngươi bị cự phách kê kê của ta phá hủy. Ngươi xem ta rất biết cách chăm sóc ngươi a.”



Chăm sóc cái rắm! Lời nói của nam nhân phải gọi là tục tĩu tới cực điểm, khiến vương tử nghe xong thiếu chút nữa đã độn thổ mà trốn.



Thế nhưng, trong ngực càng thấy hổ thẹn, thì dục hỏa của cơ thể càng không nghe theo lời sai bảo,cứ bốc cháy hừng hực.



Vươn đầu lưỡi tham lam liếm lên đầu ngón tay của nam nhân, vương tử đã hoàn toàn quên mất sự chống cự ban nãy.



“Chậc, quả thật là tao hồ ly thiên phú dị bẩm, nhìn ngươi xem, cái mông lại tự động phân bố *** dịch a.”



Ngón tay của Đới Nhạc tiến vào tiểu huyệt khẩu đã bị y cuồng thao suốt buổi tối hôm qua, dĩ nhiên phát hiện bên trong tuy chưa được bôi trơn, nhưng *** thủy đã chảy ra ướt át…



Nam nhân dùng ba đầu ngón tay ấn đến chỗ sâu nhất, khiến vương tử trong phút chốc khom lưng thét chói tai ——



“Y a a a —— ”



“Khó chịu lắm sao? Tiểu hồ ly, có muốn ta làm cho ngươi thoải mái hay không a?”



Tràng bích mẫn cảm bị ngón tay liên tục trừu giảo,kích thích vào niêm mạc thực tủy biết vị.



Vốn đã quen với việc bị cự bổng thô to hung hăng xỏ xuyên qua, nên thịt huyệt *** loạn điên cuồng khao khát sự chà đạp của nam nhân.



“Ô… Đới Nhạc, đừng … dằn vặt ta nữa… Ngươi rõ ràng biết ta muốn thứ gì mà…”



“Không không, tiểu hồ ly không nói thì làm sao ta biết được?”



“Ô… Ta muốn…Cái kia của ngươi…”



“Cái kia là cái gì? Nói rõ ra nào.”



“Bổng bổng…”



“Cái gì bổng bổng? Là kẹo que a?”



Đới Nhạc một bên giả vờ hỏi, một bên đẩy thêm một ngón tay cái vào khuấy động cúc huyệt vốn đã hàm chứa ba ngón tay bên trong ——



“A a —— Ngứa chết ta —— cho ta —— ta muốn bổng bổng —— ta muốn thịt heo bổng của ngươi cắm vào mà!”



Định Vân vương tử rốt cục nhịn không được sự đau khổ, cao giọng thét lên lời thật lòng.



“Tuân mệnh, vương tử đáng kính a.” Nam nhân cũng chỉ có thời gian này mới biểu hiện ra một điểm tôn kính đối với thành viên hoàng thất.



Thanh kiếm thịt thô to mạnh mẽ đâm vào trong cơ thể của vương tử,hành động cường liệt đến mức khiến hắn khóc nấc lên ——



Sự điên cuồng khiến thánh quốc vương tử cao cao tại thượng,giữa ánh sáng ban ngày nằm trên gốc cây đại thụ, mặc cho nam nhân không lưu tình chút nào mà kịch liệt trừu sáp ——



“Ai nha… Không được… Sảng khoái muốn chết… A a —— ta sắp bắn ra —— ”



“Nga nga nga —— bảo bối tiểu hồ ly của ta—— ta với ngươi cùng nhau bắn ha —— ”



Ngay khi hai người đang phun ra một cổ ái dịch đậm đặc, đột nhiên,ở đám cây rừng trước mặt truyền đến tiếng bước chân, đi đầu là Tiểu Bạch hồ,nó dẫn theo một đám người chạy đến anh dũng cứu chủ.



Không nghĩ tới ‘ gian tình ’ của hai người lại bị mọi người đánh vỡ.



“Ngao ngô, ngô ngô ( trời ạ, chủ nhân a)——” Cầu Cầu phát sinh một tiếng thét kinh hãi.



“Trời ạ, sếp a ——” Lý Cần phát sinh một tiếng thét kinh hãi.



“Trời ạ, vương tử a ——” Tiểu Nhu cũng phát sinh một tiếng thét kinh hãi.



Đới Nhạc cùng Định Vân trước tình cảnh này cũng không phát ra bất luận thanh âm gì, bởi vì —— bọn họ lần thứ hai đã bị hóa đá…