Hồ Ly Hồ Đồ

Chương 8 :

Ngày đăng: 07:13 19/04/20


Ngày hôm sau, trời vừa tảng sáng, nếu là ở thế giới văn minh,Định Vân không ngủ đến khi mặt trời lên cao thì tuyệt đối sẽ không rời giường, nhưng gần đây hắn đã được nam nhân ma quỷ kia huấn luyện nhuần nhuyễn, nên đã tự động tỉnh lại.



Theo thói quen,Định Vân vươn tay ra nắm lấy bàn tay to của nam nhân đang khoát trên lưng hắn, miệng ngáp dài một cái: “Gấu thúi a, để ta đứng lên, ta muốn đi tiểu.”



Nhưng nam nhân không có mảy may di động.



Định Vân nhịn không được liền xoay người lại, đánh y một cái: “Là heo a, ngủ say như chết vậy.”



“ Ta không ngủ a, không tin ngươi xem nè.” Nam nhân đột nhiên đưa mặt đến trước mắt hắn.



“ A a a …”



Định Vân phát sinh một tiếng thét chói tai, liền nhảy dựng lên: “ Ngươi… Ngươi là ai?!”



Ở trước mặt hắn là một nam nhân ngũ quan nhẹ nhàng khoan khoái tuấn lãng, cao to mê người, căn bản là hoàn toàn khác hẳn với con gấu vừa bẩn vừa thối yêu dấu của hắn.



“Ngươi… Ngươi vì sao lại mặc y phục của Đới Nhạc? Ngươi đã làm gì y rồi?”



Định Vân nghĩ đến việc người yêu của mình có thể đã bị kẻ này bắt cóc, không khỏi gấp đến độ khóc nấc lên: “Ô… Bản vương có rất nhiều tiền, toàn bộ đều cho ngươi, ngươi nghìn vạn lần không nên thương tổn y, làm ơn thả y ra có được hay không? Ta cái gì cũng đều cho ngươi… Ô…”



“Mẹ của ta ơi, tiểu hồ ly, ngươi cũng không nên làm to chuyện lên như vậy chứ? Ta chỉ là cạo râu mép thôi mà, không lẽ lại nghiêm trọng thế sao?” Đới Nhạc bất đắc dĩ đảo cặp mắt trắng dã.



“Nhìn cho rõ nè, ta là Đới Nhạc đây!”



Định Vân vương tử ngây ngẩn cả người,vài tia nước vẫn còn đảo quanh hốc mắt: “ Ngươi là gấu thúi sao?”



Nhưng nam nhân trước mắt này quả thực là đẹp trai muốn chết, tuyệt đối không giống với gấu thúi mà.



Định Vân vương tử lần thứ hai cẩn cẩn dực dực hỏi lại: “ Ngươi thật là Đới Nhạc sao?”



“Hôn thử một cái là sẽ biết ngay mà.”



Đới Nhạc tà tà cười, ôm cổ tiểu hồ ly, hung hăng hôn lên môi của hắn——



“Ngô ân… ân…”



Định Vân bị nam nhân hôn đến mức đầu óc choáng váng, phát sinh tiếng rên rỉ ngọt ngào.



Bây giờ thì đã biết chắc chắn đây chính là nam nhân của mình a! Cũng chỉ có y,mới có thể khiến hắn mê muội như vậy.



“Ngươi thấy khuôn mặt của ta ra sao a,tiểu hồ ly?.” nam nhân dùng ngón cái vuốt ve lên đôi môi mềm mại của hắn, cười cười hỏi.



“Xấu muốn chết!” Vương tử điện hạ khẩu thị tâm phi liền há mồm cắn y một ngụm: “Chung quanh bản vương thiếu gì tuấn nam mỹ nữ khả ái hơn ngươi,ngươi chỉ đáng xếp vào hàng thứ một nghìn thôi.”



“Vâng vâng, ta biết là dung mạo mình không dễ nhìn. Nhưng tục ngữ có câu, lập gia đình thì nên tìm lão công xấu mà.” Đới Nhạc cường lực tự đề cử bản thân.



“Ai nói là sẽ gả cho ngươi? Ngươi nằm mơ vừa thôi! Bản vương không hề thích ngươi.”



“Phải không đó? Vừa nãy không biết là ai đã nghĩ là ta bị bắt cóc,còn khóc lóc cầu xin thả ta ra, thực sự hảo si tình nga.”



Đới Nhạc giả vờ cảm động nhíu nhíu hai khóe mắt.



“Con gấu chết tiệt! Ngươi dám cười ta! Bản vương giết ngươi!”



Hai người lại bắt đầu ngươi truy ta đuổi,chạy loanh quanh trong khu rừng hoang vu, cố gắng tận hưởng khoảng thời gian ngọt ngào của những người đang yêu nhau…



Hai người cả ngày cãi nhau ầm ĩ,vừa dắt tay nhau tiến về phía Bắc, đi suốt hai ngày, rốt cục cũng tìm được vị trí của “ Cửu hồ thần điện” ở trên bản đồ.



Bất quá,điều khiến cho bọn họ thất vọng chính là trước mắt chỉ có một tòa núi nhỏ trụi lủi, căn bản không phải là tòa thần điện hùng vĩ do vị đế vương si tình trong truyền thuyết xây dựng nên.



“ “ Cửu hồ thần điện” nhất định là nằm trên toà núi này.” Đới Nhạc hơi nhíu mày.



“Thế nhưng một cánh cửa nhỏ cũng không có, chúng ta làm sao bây giờ?”



Định Vân vương tử nhìn trái nhìn phải xem xét,nhưng cũng nhìn không thấy một lối ra vào nào.



“Cũng không cần vội, chúng ta đi đến các vùng phụ cận xem có tìm thấy cha ta không.



“Hảo.”



Vì không biết bảo địa của “Cửu hồ thần điện”có bố trí hệ thống cơ quan hay bẫy gì không, Đới Nhạc âu yếm để tiểu hồ ly đi theo phía sau của mình,cả hai cẩn cẩn dực dực xem xét chung quanh vùng núi nhỏ.



“Di, gấu thúi ơi, ngươi có ngửi thấy một mùi hương kỳ quái hay không?” Cái loại vị đạo thối thối này khiến Định Vân vương tử không chịu được mà phài dùng tay xiết chặt mũi lại.



“Có, ta ngửi thấy…” Đới Nhạc bất đắc dĩ thở dài. “Đi thôi, tiểu hồ ly,đi theo mùi này là có thể tìm được người chúng ta muốn tìm.”



“A? Vì sao lại thế?” Định Vân không thể giải thích được lời của y.



“Cứ theo ta thì sẽ biết.” Đới Nhạc nắm tay hắn,tiếp tục đi về phía trước.



Khi bọn họ đến gần vùng phát sinh mùi hôi thối kia, vương tử điện hạ đáng thương của chúng ta lập tức há hốc mồm.
“Không muốn sao? Nếu không chịu,để ta đây trực tiếp thượng ngươi vây! Không phải ngươi từng nói, ngươi yêu nhất là được ăn ‘Cự phách kê kê’ hay sao?”



Đới Nhạc móc ra thịt heo bổng cứng ngắc làm chứng cứ. “Nhanh lên một chút, cho ngươi cơ hội cuối cùng, đêm xuân đáng giá ngàn vàng a, chúng ta cũng không nên lãng phí.”



Xuân cái rắm! Con gấu này chỗ nào cũng phát xuân được! Vương tử ở trong lòng đau đớn, lăng mạ y không thương tiếc.



“Thực sự không chịu giúp ta liếm? Hảo, vậy ngươi đừng trách ta. Ân… mông của hồ ly hẳn là nằm dưới cái đuôi ha. A, tìm được rồi.”



Đới Nhạc nhanh tay nắm đuôi của tiểu hồ ly lên, dùng đầu ngón tay ấn vào lỗ nhỏ ở mông của hắn.(ai cha…bệnh nặng we’)



A a a —— ngươi là tên vô lương tâm.



Cái mông hồ ly nhỏ như vậy, nếu như bị ‘Cự phách kê kê’ của ngươi đi vào, ta còn sống nổi sao?



Ngươi là tên cuồng *** ngược đãi động vật! Bản vương sẽ tố giác ngươi với hiệp hội bảo vệ động vật.



“Ta đếm tới ba nga, nhất, nhị, tam———-”



A a a —— ta liếm, ta liếm liền! Tiểu hồ ly đáng thương vì lo lắng cho cái mông nhỏ của mình,đành phải đầu hàng con gấu kia.



Vươn đầu lưỡi ra một chút, nơm nớp lo sợ nhìn ngắm tính khí của nam nhân, tiểu hồ ly quả thực cảm thấy ủy khuất đến mức rơi nước mắt.



Ô… Ta nhất định là con hồ ly duy nhất trên thế giới này giúp nam nhân khẩu giao, cũng là con hồ ly bi thảm nhất a, ô ô…



Nam nhân thấy tiểu hồ ly vừa liếm vừa khóc lóc, không khỏi cảm thấy buồn cười: “Uy, chuyên tâm một chút đi. Ngươi không biết cách khẩu giao a? Vươn đầu lưỡi khả ái ra, hảo hảo liếm a, nếu không thì kê kê làm sao có thể sảng khoái được?”



Sảng cái rắm! Còn dám chê kỹ thuật của bản vương, sao ngươi không tự làm đi a.



Bất quá,trước *** uy của nam nhân, tiểu hồ ly đương nhiên chỉ có thể làm theo chỉ thị của y, tiếp tục liếm…



Đầu lưỡi vừa mềm vừa nhuyễn không ngừng trượt lên xuống trên phân thân thô to,lưỡi của hồ ly so với nhân loại càng nóng và thô ráp hơn, quả thực khiến nam nhân sảng khoái gần chết, thiếu chút nữa đã không cẩn thận mà bắn ra ngoài.



“Phù phù… Không được… Ta phải bắn trước một phát, nếu không sẽ điên lên mất.”



Định Vân nghe nam nhân nói thế, thiếu chút nữa đã bị hù chết, định bỏ chạy, nhưng không ngờ lại chậm một bước.



Cổ bị nam nhân nắm chặt, tiểu hồ ly đau đến mức há to miệng, lại không nghĩ rằng đây chính là tự tìm tử lộ!



“Úc úc úc —— bắn ——“



Nam nhân phát ra một tiếng tê rống, phân thân cắm vào trong miệng của tiểu hồ ly, bắn ra một luồng tinh dịch——



Cỗ nùng tinh không hề trở ngại lao thẳng một đường vào thực quản của hắn, trôi xuống dạ dày, khiến hắn muốn phun cũng phun không được.



A a a —— ngươi là tên Vương bát đản! Dám để bản vương ăn XXX của ngươi! Bản vương thiến ngươi!



Tiểu hồ ly hận không thể một ngụm cắn đứt luôn kê kê của nam nhân, nhưng khi hắn mở lớn con mắt ra nhìn, thấy nam nhân sau khi bắn tinh xong thì tràn ngập biểu tình vui vẻ,tự nhiên cảm thấy ngây ngốc.



Là ta… Là ta đã khiến cho ngươi thoải mái như thế sao? Tiểu hồ ly mê muội nhìn nam nhân, trong lòng mọc lên một tia kiêu ngạo nho nhỏ.



“Phù phù … bắn thật nhiều a… Bảo bối tiểu hồ ly tham quá, một giọt cũng không bỏ sót.”



A a a ——! Con gấu chết tiệt! Rõ ràng là ngươi ép buộc ta nuốt, còn dám vu oan cho ta! Ngươi là tên tráo trở.



Ô… Bản vương hiện tại có thể nói rồi “ Hồ” … bị … “Gấu ”… khi dễ a! Ô… ( rặn đc 2 chữ hồ với gấu à =)))



Tiểu hồ ly xù lớp lông ngân sắc lên, quỳ rạp trên mặt đất dùng hai móng vuốt che khuất con mắt ô ô kêu khóc, dáng dấp quả thực khả ái đến mức làm cho Đới Nhạc chịu không nổi.



Đới Nhạc liền nhào tới, nhấc bổng hắn lên trên tay.



“Không được, ta chịu không nổi rồi, ta lần này nhất định phải thượng tiểu hồ ly mới được.”



“ —— Ô ô ngao——” Vương bát đản! Ngươi không tuân thủ lời hứa, ngươi là đại sắc hùng mặt người dạ thú.



Đới Nhạc thấy tiểu hồ ly sống chết dùng đuôi bịt chặt cái mông lại, không khỏi bật cười.



“Ha ha… Tiểu ngu ngốc, đừng nghĩ ta biến thái như vậy có được hay không, ta đương nhiên sẽ biến ngươi trở về hình người mà.”



“ Ngao —— ô ô?” A a a! Thực sao? Tiểu hồ ly hài lòng nhào tới ôm lấy nam nhân, dùng con mắt tròn vo khát vọng nhìn vào mặt y.



Đới Nhạc yêu thương sờ sờ lên hai lỗ tai xù lông của hắn “ Đương nhiên là thật.”



Tiểu hồ ly tuy rằng không nói được, nhưng Đới Nhạc hoàn toàn có thể lý giải hắn đang suy nghĩ điều gì



“Đến đây, ngồi yên nha, không được lộn xộn.”



Nam nhân đặt tiểu hồ ly ở cự ly hai thước trên mặt đất, ngón tay chỉ về phía hắn ——



Đới Nhạc dồn khí đan điền, bắt đầu mặc niệm khẩu quyết của ‘Khiêng linh cữu đi thức’. Chiếc nhẫn quả nhiên lần thứ hai phát ra quang mang cực đại, một đạo ngân sắc lóe sáng bắn về phía tiểu hồ ly ——