Hồ Ly Hồ Đồ
Chương 7 :
Ngày đăng: 07:13 19/04/20
Cao Già thánh quốc….
“ Hanh ân… A a…”
Một nam nhân hình thể gầy yếu, toàn thân xích lõa,đang nằm trên chiếc giường lớn nơi tẩm cung, bị một người một báo tiền hậu giáp kích. ( một người ở đằng trước,còn một con báo thì ở đằng sau á.)
Hắc báo hạ thân thô to có chứa nhiều gai nhọn sần sùi,đang thật sâu đâm vào thịt huyệt mềm mại của nam nhân, kịch liệt luật động.
“ A a… Sâu quá… sâu quá… Thần… nhẹ một chút… Ta chết mất…”
Lâm Đạm Chi bất giác thốt ra khốc âm yêu kiều, toàn thân vặn vẹo liên tục.
“Tiểu Chi Chi hẳn là thích muốn chết mới đúng chứ.”
Tử Lẫm cười cười, nắm lấy tóc của nam nhân, khiến cho hắn ngẩng đầu lên nhìn mình: “ Thịt heo lớn của ca ca có làm cho nơi đó thoải mái không a? Nếu như không có, Vậy sẽ đến phiên ta cắm vào nha? Tiểu Chi Chi?”
“ Ô… Không nên… Các ngươi toàn là khi dễ ta… Ta sẽ ngất mất thôi…”
Lâm Đạm Chi bị hai tên sắc báo kia thay phiên nhau chà đạp,không biết đã bao nhiêu lần rồi, thân thể hắn dạo này thường hay mệt mỏi, thực sự là có điểm ăn không tiêu.
“ Thế nhưng cái miệng nhỏ bên dưới của ngươi thật *** đãng, nếu thịt heo bổng của ta không cắm vào,thì nó sẽ không chịu thỏa mãn đâu, tiểu Chi Chi, ngươi nói ta phải làm sao bây giờ?”
Tử Lẫm nói xong thì tà tà cười.
“ Ô… Không nên…”
Lâm Đạm Chi bất đắc dĩ vươn đầu lưỡi ra, liếm lên môi của Tử Lẫm: “ Lẫm, ngươi tha ta đi, ta dùng miệng giúp ngươi hút ra có được hay không?”
Nghe tâm can bảo bối nói ra những lời van xin gợi cảm như vậy,máu mũi của nam nhân thiếu chút nữa đã cuồng phun ra ngoài.
“Tiểu tao hóa, thì ra là muốn nuốt côn th*t sao? Hảo, lần này sẽ để cho ngươi hút đến sướng miệng luôn!”
Tử Lẫm quỳ gối trên giường, bắt đầu cầm lấy phân thân đen bóng, đưa đến bên mép của hắn..
Lâm Đạm Chi thành thạo há miệng, tiếp thu tính khí to lớn của nam nhân, bắt đầu ra sức hút.
“Úc úc úc —— Thích muốn chết —— kĩ thuật của ngươi càng lúc càng lợi hại nha —— mau dùng lực hút đi ——”
Tử Lẫm phát sinh tiếng hò hét thống khoái.
Tử Thần đang trong hình dạng hắc báo, thấy đệ đệ sung sướng đến như vậy, cũng tăng nhanh tốc độ đong đưa thắt lưng của dã thú, một chút lại một chút,như muốn hung hăng thao chết cái tiểu huyệt *** loạn kia——
“Ngô ân ân ——” Sự âu yếm của con báo dường như đã chạm trúng tử huyệt của hắn, Lâm Đạm Chi bị thao đến mức thân thể không ngừng điên cuồng co quắp lại——
Tử Lẫm thấy bảo bối của y sắp bắn, đột nhiên rút tính khí từ trong miệng hắn ra,hung hăng chà xát lên mặt của hắn,ngay sau đó,một luồng dịch thể nhanh chóng bắn ra,phủ đầy trên mặt đối phương…
Từ hốc mũi truyền đến hương vị tinh nùng, khiến cho cảm giác *** loạn càng thêm sâu sắc, Lâm Đạm Chi cũng sớm tiến lên đến đỉnh,hắn liền thét chói tai:——“ a a a —— ta cũng bắn ——”
Tính khí bị tràng bích của nam nhân kịch liệt co rút,hút chặt đến mức dục tiên dục tử, Tử Thần liền hung hăng đẩy mạnh vào tận bên trong, cũng ngửa cổ ra,ngao ngao kêu lớn rồi mới bắn tinh …
Lâm Đạm Chi toàn thân vô lực, ngã vào trong lòng của báo báo, mặc cho con dã thú kia không ngừng phun dịch thể tràn ngập trong ruột của hắn…
“Hanh…ân… Không nên bắn nữa, mau rút ra… bao tử bị trướng đến chết mất…”
“Tiểu Chi Chi, ngươi cũng biết dịch thể của báo đặc biệt nhiều mà,thời gian bắn tinh cũng đặc biệt lâu, ngươi bảo ca ca rút ra ngay thì làm sao có khả năng?”
Tử Lẫm xấu xa cười cười:”Bảo bối đáng thương của ta, thực sự rất khó chịu sao? Ta hảo tâm làm cho ngươi thoải mái nha.”
Tử Lẫm đột nhiên vươn hai ngón tay ra, vuốt ve lên đầu nhũ sưng đỏ của hắn ——
“y a a ——” Lâm Đạm Chi bỗng dưng khom lưng thét lớn:”Đừng —— không nên đụng vào chỗ này ——”
đầu v* của Lâm Đạm Chi không biết vì sao lại mẫn cảm như thế, khiến hắn thiếu chút nữa đã khóc nức nở.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tử Lẫm khẩn trương ôm lấy hắn.
Bảo bối tiểu Chi Chi của bọn họ có thể nói là do một tay bọn họ huấn luyện, nên Tử Lẫm thập phần hiểu rõ từng phản ứng của hắn, thế nhưng dạo gần đây hắn thực sự rất khác thường, đôi khi còn có phản ứng sinh lí kỳ quái, làm cho bọn họ không thể không lo lắng được.
Tử Thần cũng nhận ra sự bất thường của bảo bối, nên sau khi bắn tinh xong,y vội vã rút tính khí ra, lo lắng chạy đến trước mặt người yêu.
“Thần, đừng lo lắng, ta không sao.”
Lâm Đạm Chi dùng tay ôm lấy cổ y, vuốt ve lên lớp lông đen trơn tuột và nhu thuận của y.
Hắc báo cảm thấy bất an,cũng liếm liếm lên cổ của hắn vài cái.
“Đã nói ta không sao, ta —— ai nha ——”
“Xem như là hôn nhẹ ông xã một cái thôi mà.” Đới Nhạc cười cười,hôn lên cổ của hắn.
“Ngươi không biết xấu hổ!”
Vương tử đỏ mặt lên: “ Ai thèm cưới ngươi? Là ngươi cường bạo bản vương! Ta là bị ngươi ép buộc. Nghe rõ chưa?”
“Dạ dạ, đều là do ta bất hảo.Nhưng trong đầu ta vẫn còn lưu lại một ít ký ức quý giá đó nha, ta nhớ rõ hôm đó tiểu hồ ly một mực diêu cái mông lên để phối hợp với ta mà.”
“Bản vương không có!”
Lần này mặt của vương tử còn đỏ lợi hại hơn: “ Ngươi là con gấu thúi hay nói bậy, nói xấu nhân cách của bản vương.”
“Diêu cái mông và nhân cách thì có quan hệ gì?”
Đới Nhạc thật sự là không thể hiểu được suy nghĩ của hắn
“Gấu thúi,ngươi không được nói nữa.”
Thấy mặt của tiểu hồ ly đỏ đến mức sắp xuất huyết, Đới Nhạc cười ha ha.
“ Hảo hảo, không đùa ngươi nữa, ngày hôm nay ta sẽ phục vụ cho tiểu hồ ly khả ái của ta nha.”
Đới Nhạc cẩn cẩn dực dực kéo xuống một cái đùi gà nộn thịt, đưa tới bên miệng của hắn.
“Đây, mở miệng ra.”
Vương tử từ nhỏ đã được hầu hạ thành thói quen, đối với loại động tác này hẳn là không xa lạ, nhưng chẳng hiểu vì sao khi thấy nam nhân làm như vậy, trái tim hắn lại không khống chế được sự khẩn trương.
“Tiểu hồ ly, vì sao lại không ăn? Sợ nóng à? Hay là muốn ta dùng miệng để hạ nhiệt độ rồi mới mớm cho ngươi.”
“A a a ——! Ngươi biến thái!”
Định Vân sợ đến kêu to, vội vã đoạt lấy cái đùi gà: “Bản vương tự ăn, không cần ngươi làm gà mẹ đâu!”
“Thực sự là hảo tâm nhưng lại không được hảo báo a.”
“Ngươi còn không chịu để yên a? Câm miệng ăn đi. Nếu không thì bản vương sẽ ăn luôn kê (gà) của ngươi!”
“ Muốn ăn ‘kê’ của ta? Nói như vậy, ngươi rất thích ăn ‘ kê’ đúng không?”
Đới Nhạc tà tà cười, một câu nhưng có hai ý nghĩa.
“Đúng vậy, rất thơm ngon a.” Vương tử vẫn không phát hiện đó là một cái bẫy, còn ngây ngốc hỏi y: “ Sao lại hỏi như vậy? Không muốn bản vương ăn kê của ngươi sao? Quỷ hẹp hòi!”
“Nga, không, không, ta còn hoan nghênh ngươi tới ăn, mặc kệ muốn bao nhiêu, chỉ cần bảo bối của ta nói một câu, ta sẽ chuẩn bị ‘Cự phách kê kê’ thật tốt để chiêu đãi ngươi.”
Định Vân vương tử nghe đến đó thì mới bừng tỉnh đại ngộ, lộ ra khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng: “Con gấu chết tiệt này! Bản vương giết ngươi!”
“Ha ha, lai a, đuổi theo ta nè.”
Thể lực của Đới Nhạc vốn đã trải qua trường kỳ huấn luyện,Định Vân thì sức khỏe yếu nên không cách nào đuổi kịp y. Bất quá trong lúc hai người đang đuổi bắt lẫn nhau, nam nhân thông minh liền giả bộ té ngã, khiến cho tiểu hồ ly tự chui đầu vào lưới——
“Ha ha, bản vương bắt được ngươi rồi nha!” Vương tử đắc ý chạy đến,đè lên người của nam nhân.
“ Là ta bắt được tiểu hồ ly mới đúng.”
Đới Nhạc liền xoay chuyển tình thế, ôm lấy vương tử, ấn cả người hắn xuống dưới đất——
“A a a —— gấu thúi, mau đứng lên, nặng muốn chết!”
“ Đợi hôn ngươi xong thì ta sẽ đứng lên.”
Đới Nhạc cũng không đế ý đến vương tử đang ra sức chống cự, liền hung hăng hôn lên môi hắn ——
Nam nhân khí thế ngất trời, hận không thể một phát nuốt ngay tiểu hồ ly khả ái vào trong bụng, nếu không phải vì ấn tượng đầu tiên giữa bọn họ quá mức ác liệt, Đới Nhạc đã sớm ăn tươi hắn rồi.
Khuôn mặt non mịn của Định Vân bị râu của nam nhân đâm vào vừa đau vừa ngứa ngáy, nhịn không được oán giận: “Gấu thúi,râu của ngươi cứng quá,đâm đau muốn chết a.”
Đới Nhạc thấy làn da non nớt của tiểu hồ ly bị ửng đỏ một mảnh, không nhịn được yêu thương.: “Từ nay về sau ta sẽ không để râu nữa là được.”
“Thực chứ?” Định Vân thấy nam nhân vì hắn mà chịu thay đổi, tuy rằng chỉ là một việc nhỏ,nhưng ngực lại vui vẻ không ngớt.
“Có thực hay không thì ngươi rất nhanh sẽ biết thôi.”
Đới Nhạc nở một nụ cười thần bí….