Hồ Ly Hồ Đồ

Chương 3 :

Ngày đăng: 07:13 19/04/20


Định Vân vương tử mỗi lần đi du lịch,đều thập phần phô trương thanh thế.



Ngoại trừ dẫn theo sủng vật Tiểu Bạch hồ mà hắn thương yêu nhất —— Cầu Cầu,cùng sáu gã thị vệ, sáu thị nữ, ngoài ra còn có hai mươi mấy người đi theo để khuân vác nhu yếu phẩm.



Lý Cần nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng như thế, có thể nói là thật sự được mở rộng tầm mắt.



“Oa, trong đây thật là xa hoa.”



Lý Cần vuốt ve lớp da dê lót trên vách lều, tự đáy lòng phát sinh lời tán thưởng.



Bên trên lều có đặt huy chương hoàng thất thật to,phía dưới còn thêu một chữ ‘H’ nho nhỏ.



“Oa, thiệt là danh giá quá đi.”



“Lý trợ lý có con mắt quan sát khá tốt đấy.”



Tiểu Nhu mỉm cười: ” Vương tử của chúng ta tại Âu Châu rất được hoan nghênh.Người giao thiệp rộng rãi,quen biết rất nhiều tổng tài của các tập đoàn nổi tiếng trên thế giới. Cái lều này chính là hàng độc nhất vô nhị đấy, là do bọn bọn họ tặng cho vương tử của chúng ta vào ngày sinh nhật.”



“Oa, quá lợi hại.”



Lý Cần hiện tại đối với Định Vân vương tử càng thêm sùng bái.



“Tiểu nhu, mời Lý trợ lý vào đây dùng trà.”



Bên trong đột nhiên vang lên thanh âm của Định Vân vương tử.



“Thực sự ta có thể đi vào sao?”



Lý Cần kinh hỉ hỏi.



“Đương nhiên là có thể, mời vào.” Tiểu nhu cười cười vén tấm màn lên.



Lý cần mới bước vào,nhìn thấy cách bài trí bên trong, quả thực nghĩ mình vừa lạc bước đến một thế giới khác.



“Oa, Đây… Đây là hoàng cung sao?”



Toàn bộ mặt sàn đều được trải thảm lông mềm mại, ở giữa là một bàn ăn xa hoa, sau lưng còn hé ra cái cái giường lớn phủ tơ lụa màu vàng óng.



Cứ như không phải đang ở trong khu rừng già hẻo lánh, mà là ở tại hoàng cung a!



Định Vân vương tử ngồi sau bàn ăn,cả người lấp lánh ánh bạc, nhìn thấy nam nhân đang mục trừng khẩu ngốc mà không khỏi buồn cười: “Lý trợ lý, mời ngồi.”



“A? Ta có thể chứ? Cảm tạ vương tử.”



Lý Cần cẩn cẩn dực dực,đặt mông ngồi lên chiếc ghế mềm mại.



“Tiểu Nhu, rót cho Lý trợ lý một chén hồng rượu.”



“Dạ.”



“Không được, không được.”



Lý Cần vội vã cự tuyệt: “Cảm tạ vương tử, thế nhưng ta… ta không thể uống được,sếp của chúng ta đã có quy định, trong lúc làm nhiệm vụ thì tuyệt đối không được uống rượu.”



“Nhưng đây là loại rượu lâu năm mà bản vương mang đến từ thánh quốc, rất là ngon, ngươi nhất định phải nếm thử, nếu không sẽ hối hận lắm đó.”



“Đúng vậy, Lý trợ lý, ngươi cũng đừng quản mấy cái quy định đó nữa, chỉ uống một chén thôi cũng được, sếp các ngươi chắc cũng không biết đâu.”



Tiểu Nhu cũng hỗ trợ mời rượu.



“A… Được rồi.”



Lý Cần kỳ thực đã sớm xiêu lòng, vội vã cầm lấy chén rượu uống thử một ngụm.



“Thế nào? Mùi vị ra sao?”



Định Vân mỉm cười nhìn hắn.
Định Vân vương tử ngày hôm nay mặc chính là bộ y phục do nhà thiết kế nổi danh nhất Pa-ri thiết kế cho,chiếc áo sơ mi lụa màu trắng được đính rất nhiều đá quý.



“Con gấu chết tiệt! Ngươi dám bảo bản vương là kỹ nữ? Ta giết ngươi!”



Ngay khi Định Vân giơ tay lên, chuẩn bị tri triển một ít quyền cước công phu dạy tên kia một bài học, đột nhiên trên bầu trời vang lên vài âm hưởng bất minh,âm thanh càng lúc càng to hơn, hằng hà sa số bóng đen đang bay về phía bọn họ——



“A a a ——cái gì vậy?!”



Định Vân vương tử kinh hoàng phát ra tiếng thét chói tai, không ngừng quơ hai tay phủi đi mấy con côn trùng to lớn đang bám lên người.



“Chết tiệt! Chính là bướm độc! Mau cởi y phục của ngươi ra!”



Đới Nhạc nhào tới, vội vàng xé bỏ y phục của hắn.



“A a a —— không được, ta không cởi! Vương bát đản, ngươi đừng làm vậy!”



Ô… Cái con gấu thúi chết tiệt, tự nhiên muốn hắn cởi y phục, chắc là muốn nhìn thấy làn da trắng trong mỹ lệ không tì vết của hắn chứ gì. Nằm mơ đi a.



“Ngu ngốc a! Bảo thạch trên y phục phát ra tia sáng hấp dẫn những con bướm độc này, còn không mau cởi ra, muốn tìm cái chết sao?”



Định Vân nghe vậy mới chịu nhìn kỹ lại, đúng là con gấu thúi nói không sai, mấy con bướm quả nhiên đều bu lên đống đá quý của hắn.



Ô… Hắn chỉ nghe qua thiêu thân lao đầu vào lửa, chưa từng nghe qua bướm lao đầu vào bảo thạch a? Khu rừng này thật là quá sức quỷ dị.



Định Vân khóc không ra nước mắt, ba chân bốn cẳng kéo y phục xuống, quăng ra thật xa——



Đoàn bướm độc quả nhiên liền bay theo mớ y phục kia ——



“Phù phù… Nguy hiểm thật… Cuối cùng cũng đi…”



Định Vân cả người xụi lơ ngã ngồi trên mặt đất.



Đới Nhạc lần đầu tiên thấy cậu ấm này chật vật như thế, nhịn không được mà muốn trêu cợt hắn một chút:”A ——phía sau ngươi còn có một con thật lớn kìa!”



“A a a —— người cứu mạng a ——”



Định Vân sợ đến mức hồn bay đi mất, thoáng cái đã nhảy dựng lên, lao gọn vào trong lòng nam nhân, tứ chi cùng sử dụng,gắt gao ôm lấy y.



Tư thế của hai nam nhân nhất thời trở nên có chút ám muội.



Định Vân vương tử hai tay ôm cổ nam nhân, hai chân quấn chặt vào thắt lưng của y, nửa thân trên xích lõa, bộ ngực dính sát vào khuôn ngực rắn chắc của nam nhân.



Đây là lần đầu tiên hai người thân mật tiếp xúc như vậy, da thịt tương thiếp.



Khi ánh mắt tương giao, hai người đều nhịn không được mà cảm thấy một trận mặt đỏ tim đập.



Đới Nhạc, ngươi thật ngu ngốc, có phải do đã lâu không được gần nữ nhân, nên đối với con hồ ly lẳng lơ này lại động dục, dù có quá đói bụng cũng không được ăn bậy chứ. Đới Nhạc âm thầm phỉ nhổ chính mình.



Thế nhưng… lông mi của hắn sao lại dài như vậy a? Một đôi mắt phượng rất câu hồn, da vừa mềm vừa trắng, một lỗ chân lông cũng không có, xem xong chỉ muốn…….



Ngay khi ***g ngực của Đới Nhạc đang không ngừng khiêu vũ loạn xạ, nội tâm người kia cũng đang âm thầm giao chiến.



Sao con gấu thúi lại có đôi mắt đẹp vậy a,đen láy sâu thẳm, bình lặng trong trẻo như mặt nước,thân thể cường tráng rắn chắc ôm vào có cảm giác thật an toàn… Chờ một chút, chậm đã, ngươi đường đường là vương tử một quốc gia,sao lại phát xuân với con gấu thúi này chứ, mắt ngươi bị mù rồi, hay là uống nhầm thuốc? Định Vân nhịn không được mà nhục mạ chính mình.



Trong đầu hai người đều đang miên man suy nghĩ, hoàn toàn quên mất là phải tách nhau ra, thế cho nên,khi Cầu Cầu nghe được tiếng kêu thảm thiết của chủ nhân, liền dẫn theo một đống nhân mã tới ‘ cứu giá ’, ….. Đến nơi thì thấy được một hình ảnh kinh điển——



Hai người nam nhân đang gắt gao ôm nhau, thâm tình nhìn vào đôi mắt của nhau……



“Trời ạ, sếp ——” Lý Cần phát ra một tiếng thét kinh hãi.



“Trời ạ, vương tử——” Tiểu Nhu cũng phát ra một tiếng thét kinh hãi!



“Ngô thu, ngô ngô chiêm chiếp ( trời ạ, hai người các ngươi)——” Cầu Cầu cũng phát ra một tiếng thét kinh hãi! ( cute óa)



Đới Nhạc cùng Định Vân vẫn im lặng không phát ra bất luận thanh âm gì, bởi vì —— bọn họ đã hoàn toàn bị hóa đá…