Hồ Ly Hồ Đồ

Chương 4 :

Ngày đăng: 07:13 19/04/20


Sau khi trải qua một đêm ‘Kinh khủng’ thì ánh dương cũng ló dạng, đại đội nhân mã bắt đầu thu xếp hành lí,chuẩn bị lên đường.



Đới Nhạc cùng Định Vân vương tử đều tận lực tránh xa đối phương,nên ngày hôm nay xem như là một buổi hiếm hoi không nghe được tiếng đấu khẩu của bọn họ .



“Ngày hôm nay sao lại an tĩnh như thế a? Rất kì lạ nga.”



Lý Cần thì thầm trong miệng.



“Không thích an tĩnh a, ta có thể cho ngươi kêu thảm thiết vài tiếng, ngươi muốn không?”



Đới Nhạc bắt đầu vận động các đốt ngón tay, vang lên tiếng rắc rắc.



“Sếp, con đường này nhỏ như vậy, hình như chưa có ai đặt chân đến, có đúng là nơi mà bản đồ đã hướng dẫn không?



“Không thử thì làm sao biết? Bức tranh trên bản đồ có lẽ cũng được mấy trăm tuổi rồi, thiên nhiên biến hóa hàng vạn hàng nghìn, địa mạo dĩ nhiên sẽ có thay đổi, chúng ta hiện tại cũng chỉ có thể thử thời vận thôi. Cha ta cũng dùng tấm bản đồ giống như vầy mà tìm được thần điện, chúng ta nhất định cũng có khả năng.”



Đới Nhạc nói rất chắc chắn.



“Sếp, ta tin tưởng ngươi!”



Đại đội nhân mã đi ở phía sau bọn họ, Định Vân vương tử vẫn ngồi trên cỗ kiệu:”Tiểu nhu, Cầu Cầu đâu? Nó đã chạy đi đâu rồi?”



“Vương tử, đừng lo lắng, Cầu Cầu chạy đến phía trước chơi, tiểu gia hỏa kia rất thông minh, sẽ không đi mất đâu.”



“Nga.”



“Vương tử, ngươi ngày hôm nay làm sao vậy? Không thoải mái sao?”



Tiểu Nhu quan tâm hỏi.



“Không có a, ta rất tốt.”



Định Vân vội vã ngồi thẳng thắt lưng, nhưng đôi mắt phượng mê người vô ý thức lại dán chặt lên thân ảnh của nam nhân phía trước.



Tiểu Nhu ở trong cung đã nhiều năm, lợi hại nhất là quan sát giọng điệu và sắc mặt, nhìn thấy hắn như thế liền nổi lên lòng nghi ngờ: “Vương tử, tối hôm qua ngươi và Đới tiến sĩ…”



“Không được nhắc đến buổi tối hôm qua!”



Định Vân làm bộ rống giận để che giấu sự ngượng ngùng của mình.



“Dạ, Tiểu Nhu không đề cập tới là được.”



Nhưng vương tử càng như vậy, Tiểu Nhu càng hoài nghi.



Đoàn người gian nan đi qua con đường nhỏ rậm rạp suốt cả một buổi sáng, Tiểu Nhu lo vương tử bị mệt mỏi, nên đề nghị dừng chân nơi râm mát để nghỉ ngơi và dùng cơm trưa.



Không ngờ Đới Nhạc lần này cũng không có ý muốn phản đối.



Vài tên thị vệ bắt đầu nhóm lửa nấu nước, vội vàng xử lý mấy con thỏ rừng đã săn được lúc sáng.



Không bao lâu, đã có ngay một nồi cháo hấp dẫn cùng canh thịt thỏ thơm ngon ngào ngạt.



“Oa, được đi cùng vương tử, thực sự quá hạnh phúc.”



Đưa chén canh lên mũi ngửi ngửi, Lý Cần lại một lần nữa cảm động không ngớt:”Loại gia vị này thật đặc biệt nga, ta chưa từng uống qua món canh ngon như vậy, ngươi nói có đúng không, sếp?”



“Thật sao? Không phải đều như nhau sao?”



Đới Nhạc không cho là đúng,chỉ nhún nhún vai.



Định Vân nghe vậy liền cười nhạo một tiếng: “Tiểu Lý, khẩu vị của ngươi cũng khá đó, không giống với con gấu kia, chỉ biết bụng đói ăn quàng.”



“Ngươi yên tâm, ta dù có đói thế nào cũng sẽ không ăn thịt hồ ly đâu.”



Đới Nhạc chỉ nói một câu mà có đến hai ý nghĩa.



“Hanh, bản vương dù chết cũng chả thèm ăn món thịt gấu vừa cứng, vừa bẩn thối đâu!”



Định Vân cũng không tỏ ra yếu kém,liền nhanh miệng phản kích.



Hai người hung hăng trừng mắt nhìn đối phương, trong không khí đầy mùi thuốc súng, tàn lửa bắn ra bốn phía ——



“Ấy ấy, Tiểu Nhu tỷ, ngươi còn chưa nói cho ta biết, món canh này đã bỏ thêm gia vị gì, thế nào lại thơm như vậy a?”



Lý Cần cố nỗ lực hóa giải bầu không khí giằng co kia.



“Nga, vương tử của chúng ta thích nhất là bạch tùng lộ. Thứ ngươi đang ăn chính là gia vị mà hoàng gia thường dùng,rất cao cấp đó nha.”



“Oa, bạch tùng lộ không phải rất quý sao? Không ngờ Lý Cần ta còn có cơ hội được ăn thức ăn của hoàng gia, ta thực sự có chết cũng không hối tiếc.”



Lý cần cảm động đến mức lệ ứa ra đầy mắt.



“Khóc cái gì mà khóc? Chả có tiền đồ.”



Đới Nhạc hung hăng thưởng cho hắn một cốc lên đầu.



“Ngươi sao lại bạo lực như thế a? Động một chút liền đánh người. Tiểu Lý, ngươi đừng sợ, mau đến đây, bản vương sẽ cho ngươi một chỗ dựa vững chắc!”



Định Vân vỗ vỗ bộ ngực để bảo chứng.



“Ngươi nói hay quá,bản thân còn lo không xong, bày đặt quản chuyện người khác. Đừng làm ta cười chết nha, ha ha.”



Đới Nhạc châm chọc cười lớn hai tiếng.



“Con gấu kia, ngươi nói cái gì?”



Định Vân nổi trận lôi đình: “Ngươi có gan thì lập lại lần nữa đi!”



“Ngươi làm gì được ta?”



Ngay khi hai người đang đấu võ mồm tưng bừng, hầu như sắp đứng lên để lao vào đánh nhau, Cầu Cầu đột nhiên vội vã chạy trở về ——



“Ngô chi, cô thu ——”



Cầu Cầu cắn quần của chủ nhân, cố gắng kéo hắn đi về phía trước.



“Cầu Cầu, nhẹ một chút, quần nào cũng bị ngươi cắn phá, ngươi muốn dẫn chủ nhân đi nơi nào a? Tiểu nhu!”



Định Vân chuyển hướng về phía thiếp thân thị nữ để cầu cứu.



Tiểu Nhu che miệng cười: “Cầu Cầu, ngươi mau dẫn ta đi, đừng làm phiền chủ nhân ngươi.”



Cầu Cầu lung lay đuôi,liền chạy ra phía bên ngoài, Tiểu Nhu cũng vừa cười vừa đuổi theo.



“Vương tử, Tiểu Bạch hồ của ngươi hình như có chuyện gì đó, rốt cuộc nó muốn dẫn ngươi đi xem cái gì?”



Lý Cần hiếu kỳ hỏi.



“Còn thắc mắc gì nữa, tám phần là nó phát xuân, gặp gỡ được ‘người’ tốt,nên muốn được gả đi.”



Đới Nhạc cũng không biết vì sao mình lại trở nên thích tranh cãi như thế.



Mọi người nghe y nói như vậy, một phen cười rộ lên.
Khi nam nhân đang tham lam khoáy động ngón tay trong cơ thể của hắn, Định Vân rốt cục phát hiện có điều không thích hợp ——



Không nên ——



Hắn liều mạng giãy dụa cái mông không cho nam nhân thâm nhập sâu hơn, nhưng không ngờ làm vậy chính là tự chui đầu vào lưới.



Vì giãy giụa mà ngón tay của y vô tình đụng trúng yếu huyệt trong cơ thể hắn, Định Vân giống như bị điện giật, toàn thân một trận run rẩy ——



“Y a a a —— ”



Tính khí phía trước vì bị đụng chạm ma sát mà nhanh chóng bắn tinh…..



…..



….Cao trào qua đi khiến cả người hắn vô lực, ngã vào lòng của nam nhân——



“Hồ ly tiên tử, ngươi xem này. ”



Nam nhân kia sau khi tàn sát bừa bãi trong cơ thể của hắn, thì rút ngón tay của mình ra,lắc lắc trước mắt hắn: “Tiểu hoa cúc của ngươi hút mạnh quá,làm cho đầu ngón tay của ta sưng cả lên.”



“A a a —— tên biến thái này!”



Dường như cảm thấy khi dễ hắn như vậy cũng chưa đủ, y cười cười: “Bây giờ ta sẽ cắm đại bổng bổng vào nha.”



“Cái gì?!” Định Vân vốn đã xấu hổ muốn chết,bây giờ nghe y nói vậy càng sợ đến hồn phi phách tán!



Mẹ của ta ơi, nếu như để con gấu kia cắm đại kê kê cự phách vào trong,mông của bản vương sẽ nở hoa mất.



“Ta không muốn!”



Định Vân hung hăng đẩy nam nhân ra, chạy như điên lên bờ.



Nhưng vừa trải qua cao trào kịch liệt nên thân thể thực sự không có mấy tia sức lực, vương tử vừa chạy được hai bước, đã bị nam nhân từ phía sau bắt lấy ——



“Hồ ly tiên tử, đại bổng bổng của ta sưng đau quá, ta phải nhanh chóng cắm vào, không có thời gian chơi trốn tìm với ngươi đâu.”



Ô… Ai rảnh cùng ngươi chơi trốn tìm a? Bản vương là đang cố sức chạy trối chết đó,có biết không?!



Định Vân thực sự bị con gấu đần độn kia khiến cho dở khóc dở cười.



“Hồ ly tiên tử, tiểu hoa cúc của ngươi vì sao rút nhỏ lại rồi? Ban nãy rõ ràng ta đã nới rộng nó ra cơ mà?”



Đới Nhạc nghi hoặc hỏi.



Định Vân nghe vậy mới phát giác nam nhân đã bài khai cặp mông của hắn, không chút nào che giấu,cứ như vậy mà soi mói tiểu hoa cúc của hắn ——



“A a a —— không được nhìn! Nhìn nữa bản vương sẽ khoét tròng mắt của ngươi ra!”



“Hảo, không nhìn,không nhìn, hồ ly tiên tử xấu hổ a, hi, ta đây trực tiếp cắm vào là được rồi.”



“Cái gì?!” Định Vân trong lòng lạnh run,nhưng cái mông lại nóng lên ——



“Đừng—— không nên —— không nên —— ”



Mặc dù hắn cố sống cố chết giãy dụa,nhưng nam nhân kia cường tráng hơn hắn rất nhiều,y liền hung hăng đi vào ——



“Ô a a a —— ”



Hung khí thô lớn tiến quân thần tốc,vương tử tôn quý của thánh quốc cứ như vậy mà chảy ra những giọt máu trinh tiết, tại vùng hoang vu dã ngoại đã bị khai bao.



“Ô… Ô…” Đau đến cả người run rẩy, nhịn không được mà khóc lớn: “Ô… Con gấu thúi, con gấu ngu, bản vương phải bằm ngươi thành vạn đoạn… Đem thịt của ngươi cho cẩu ăn, đầu khớp xương thì vứt trên đường cái… cho thiên hạ dẫm đạp… Ô…”



“Hồ ly tiên tử, đừng khóc mà…”



Đới Nhạc không muốn thấy hắn đau đớn như vậy,vội vươn đầu lưỡi liếm hết lệ ngân trên mặt hắn: “Tuy rằng ngươi vì vui thích mà khóc, nhưng ta nhìn thấy cũng đau lòng lắm.”



“Cái gì vì vui mà khóc?! Con gấu ngu độn này, được tiện nghi còn khoe mã, bản vương giết ngươi!”



Định Vân chửi ầm lên.



“Úc úc —— hảo chặt hảo chặt ——” Đới Nhạc phút chốc ngửa đầu kêu to.



Nguyên lai khi vương tử tức giận, nội bích bất giác liền cắn chặt lại, thịt heo bổng to lớn của nam nhân được cái miệng nhỏ nhắn bao quanh, đương nhiên sảng khoái đến mức oa oa kêu rống.



“Phù phù… Hồ ly tiên tử chiêu này thực sự là quá lợi hại, ta thiếu chút nữa đã bị ngươi nuốt gọn nha.”



“Ngậm miệng lại! Bản vương nào có dùng chiêu gì, ngươi không nên nói bậy!”



Định Vân xấu hổ đỏ bừng khuôn mặt.



“Nga, xin lỗi, thì ra hồ ly tiên tử có tài năng thiên phú a, thất kính thất kính.”



Định vân nghe vậy thiếu chút nữa đã đoạn khí ngất xỉu: “Ngươi dám nói thêm câu nữa, bản vương sẽ giết ngươi!”



“Hảo hảo, không nói không nói, ta biết hồ ly tiên tử muốn ta chuyên tâm vào việc chính. Tốt, không thành vấn đề.”



“Uy, chờ một chút, bản vương không phải có ý đó —— uy —— ”



Nhưng đã không còn kịp rồi.



Muốn tận lực làm cho tiên tử thỏa mãn nên nam nhân đã hết sức ‘nghe lời’, bắt đầu luật động mạnh hơn, làm cho cự bổng nóng rực xỏ xuyên qua cúc huyệt mềm mại ——



“Nga nga —— thích muốn chết —— kỳ thực mỗi ngày nhìn thấy ngươi,ta đều rất muốn làm như vậy ——”



Nam nhân một bên điên cuồng đong đưa tấm lưng tráng kiện,một bên nói ra lời hạ lưu tới cực điểm: “Mỗi lần ngươi tức giận nhìn ta, ta đều rất muốn dùng thịt heo bổng hảo hảo quất lên cái mông *** đãng của ngươi!”



“Ô… Không được nói nữa… Y a a —— không nên cố sức như thế a… Ô…… Cái mông rách mất… Tha ta… Tha ta đi…”



Tư thế khó coi giống như một con cẩu quỳ trên mặt đất, bị nam nhân từ phía sau hung hăng cuồng thao đến choáng váng, hắn càng không ngừng rên rỉ khóc lóc van xin.



Đáng tiếc nam nhân không nghe thấy lời cầu xin tha thứ của hắn, trái lại giật lấy mái tóc bạch kim của hắn, giống như kỵ mã đang cưỡi ngựa,ấn vào càng lúc càng sâu——



“A a a ——” cảm giác ruột đều bị tàn phá, rõ ràng đau nhức muốn chết, thế nhưng lại cảm thấy thật sảng khoái, giống như bão tố cuồng loạn, lén lút khuynh đảo toàn thân vị vương tử, khiến hắn bất tri bất giác mà đong đưa theo luật động của nam nhân, cái mông không ngừng vặn vẹo ——



“Úc úc nga —— thích quá… thích quá… Tiểu hồ quả nhiên lẳng lơ giống như ta nghĩ —— thích muốn chết —— ”



Nam nhân rút cự bổng ra tới tận cửa huyệt, sau đó lại hung hăng cắm vào,lặp đi lặp lại vài lần, vương tử đã bị thao đến quân lính tan rã, tính khí phía trước không ngừng chảy ra chất dịch trong suốt, thịt huyệt phía sau cũng phun ra một đại lượng *** dịch trộn lẫn với máu của hắn, dính đầy trên bụng của nam nhân ——



Thanh âm thở dốc không ngừng, cùng tiếng va chạm của thân thể, quanh quẩn tại bầu trời đêm, khiến cho hai con người đang điên cuồng *** càng thêm *** loạn phấn khởi ——



“A a —— thích muốn chết —— thích muốn chết —— ta sắp bắn —— ”



Vừa nghe thấy tiếng kêu của nam nhân, vương tử sợ hãi cả kinh, tỉnh táo trở lại, kinh khủng quay đầu kêu to: “Không được —— không nên bắn ở bên trong —— đừng —— ”



Nam nhân chợt thúc vào sâu tân bên trong, chết tử tế không chết lại đâm trúng điểm cực khoái trong thân thể khiến vương tử phát sinh thét chói tai mê loạn, thân thể một trận cường liệt run rẩy, rốt cục nhịn không được mà bắn ra một loạt dịch thể trắng đục ——



Tràng bích co rút kịch liệt hơn,hút chặt ấy phân thân của nam nhân, Đới Nhạc thân thể cũng run mạnh một cái,y ngẩng đầu kêu to,hạ thân bên dưới liền phun ra một lượng dịch thể nóng bỏng vào bên trong ——



Ô… Định Vân, ngươi đời này coi như xong rồi…



Không chỉ bị thao đến mức bắn tứ tung, còn bị nam nhân xuất ra trong cơ thể của mình, vương tử rốt cục nhịn không được, cảm thấy quá mức hổ thẹn mà rơi vào hôn mê——