Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1003 : Lẩm bẩm một mình
Ngày đăng: 16:53 30/04/20
Bốn người trong hang động tôi đều không quen.
Nhưng người trước mặt tôi là một hòa thượng, hoặc đã từng là hòa thượng.
Một hòa thượng lại cùng người ta đi trộm đầu tượng Phật, có thể nói đây là hạng ăn cháo đá bát, khi sư diệt tổ. Cảnh tượng này, thật sự khiến người ta dễ dàng bốc lửa lên đầu.
Tôi thở hắt ra một hơi, cần phải bình tĩnh xử lý chuyện này.
Sau khi thử đi thử lại thì tôi nhận ra mình không chạm được vào mấy người này, đành phải tính cách khác.
Vì chuyện này mà giết người thì rõ ràng là không thích đáng.
Như vậy, việc xác định tung tích của chúng, sau khi cảnh mộng kết thúc, liên lạc với Trần Dật Hàm là biện pháp tốt nhất.
Lúc tôi đang nghĩ đến những thứ này, thì mấy người đó lại bắt đầu nói chuyện.
Người nói chính là tên hòa thượng kia.
Ông ta ngồi hẳn xuống đất, trước một pho tượng, như đang ngồi thiền, lại có phần giống trò chuyện, cứ thế mà bắt đầu nói.
“Tiền bối, bần tăng không phải kẻ đại thiện gì cả, nhưng cũng không phải kẻ xấu. Việc đáp ứng các vị hành thiện sau khi ra ngoài thì bần tăng nhất định làm được. Còn các vị, muốn bần tăng làm gì thì cứ việc nói ra.”
Trong ánh đèn yếu ớt, ông ta lộ ra một nụ cười cao thâm khó dò.
“Trước đây tôi có ghé thăm ngôi chùa ở nơi này, được nhà sư trong chùa kể cho nghe một câu chuyện rất hay. Câu chuyện của các vị tiền bối thật khiến lòng người cảm động. Chỉ có điều, đã nhiều năm trôi qua, người ở đây chẳng còn ai nhớ đến các vị nữa, nếu có ai đó nhớ thì hẳn là có ý đồ riêng. Các vị hà cớ gì cứ khổ sở mà bảo hộ cho dân ở đây làm gì? Nghe nói thi thể của các vị chẳng có ai đi nhặt cả. Họ tạc tượng cho các vị thì chẳng làm cho hoàn tất, bỏ sót rất nhiều người… Mấy bức sau cùng còn tạc không hết lòng. Cũng có lẽ là do không đồng tâm hiệp lực. Ông ta nói người thợ điêu khắc vừa chết, thì con trai người đó không đồng ý tiếp tục…”
Tôi giật mình.
Trong cuộc ẩu đả giữa hai hiệu trà, đã khiến mấy người bỏ mạng. Dù mọi chuyện có đúng như hai vị giám đốc hai bên đã kể, đây là tai nạn ngoài ý muốn, bị nổ ra sau khi nông dân gây chuyện, chủ hai bên không kiểm soát được tình hình. Nhưng sau chuyện này thì mới qua có mấy chục năm, những người năm ấy còn chưa chết hết nữa. Sao họ lại có thể yên yên bình bình sống cùng với nhau như thế?
Nếu không phải gia chủ của hai hiệu trà trong quá trình khắc phục hậu quả, họ đã sử dụng phương pháp, kế sách đặc biệt nào đó; thì chỉ có khả năng là có sự can thiệp của sức mạnh quái dị… Các hòa thượng đã làm chuyện gì đó không thể tượng tượng ra.
Suy đoán trước thì hợp logic hơn, nhưng nếu trong hai nhà đó có tồn tại người lợi hại như vậy, thì tại sao lại để chuyện ẩu đả chết người xảy ra được?
“Còn vụ ẩu đả ấy, nguyên nhân thực sự bên trong là gì vậy?” Hòa thượng nói khẽ, “Tôi đã điều tra thử, trong thời điểm đó, ở đây sắp tiến hành điều tra nhà đất. Vườn trà, đồi trà phân phối không đều, đúng không?”
Tôi nhìn sững những pho tượng Phật.
Không biết có phải tôi bị ảo giác hay không, mà khuôn mặt của những pho tượng hình như có sự biến đổi rất tinh tế.
“Cây trà mà các vị tặng cho nơi này, đã trở thành đầu mối của tai họa. Điều này đương nhiên không thể trách các vị. Không có cây trà, thì lúc điều tra nhà đất, có lẽ vẫn sẽ diễn ra tranh chấp đất đai như thường.” Nụ cười gã hòa thượng sâu thêm, “Không, không phải ‘có lẽ’, mà là ‘chắc chắn’. Họ dựa vào đất đai nơi này để sinh sống, dựa vào trà để làm ăn. Cách đây rất lâu về trước, khi các vị giúp đỡ họ, rồi vì họ mà chết, thì con người ở đây đã bắt đầu trở nên sâu mọt, kinh tởm, không có bản lĩnh và gian trá. Do có các vị bảo hộ nơi này, nên họ mới có thể tồn tại được cho đến hôm nay… Đi xem thử các nơi khác đi, huyện lị tương tự, nơi sản xuất trà tương tự, có hãng trà gia truyền nào, có mô hình xưởng trà nào tồn tại cho đến hôm nay không?”
Gã hòa thượng thu lại nụ cười ban đầu, thay vào đó là một nụ cười nhạt thâm trầm: “Điều quan trọng nhất, hiện nay trên trái đất này, nơi nào mà chẳng có ma chứ? Chư vị tiền bối, nếu các vị cứ phí phạm thời giờ của mình ở đây, phí phạm sức mạnh của mình ở đây, thì đó thực sự là một tổn thất lớn cho thế giới này. Dưới gầm trời này, những người đang cần các vị cứu giúp, những người đang sống trong cảnh dầu sôi lửa bỏng còn nhiều, nhiều lắm. Bao nhiêu năm qua, những gì các vị cống hiến cho cái nơi này đã đủ rồi. Thời khắc này, là lúc các vị phải thực hiện sự tu hành chân chính của mình. Các vị thấy có đúng không?”
Câu nói cuối cùng của gã hòa thượng vừa dứt, thì hình như trong hang đá vang lên tiếng tụng kinh của các nhà sư.
Gã hòa thượng đó lập tức nghiêm mặt lại, xếp bằng ngay ngắn chắp tay niệm một câu Phật hiệu.
Ngay trong khoảnh khắc ấy, hình như tôi nhìn thấy một cái bóng màu ánh kim nhàn nhạt nhập vào trong thân thể của gã hòa thượng và có một cái bóng màu đen bay ra khỏi đỉnh đầu ông ta.
Ánh mắt tôi tự động di chuyển lên cao theo cái bóng đen mờ đó.
Chợt nghe thấy tiếng la cực nhỏ của Chu Tứ Hải vang lên ở bên ngoài. Tôi bỗng thấy ớn lạnh, vội vàng bay ra bên ngoài hang động ngay lập tức.