Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1004 : Thay đổi lớn
Ngày đăng: 16:53 30/04/20
Điều khiến tôi bất ngờ là, Chu Tứ Hải vẫn còn đó, bộ dạng dáo dác nhìn quanh để canh phòng. Nhìn ông ta chẳng khác gì lúc trước cả.
Tôi không thấy trên người ông ta có âm khí hay thương tích gì.
Bên dưới hang lại vang lên tiếng động.
Gã hòa thượng kia đang bám vào một sợi dây thòng từ miệng hang xuống để leo lên.
Ba người kia đang gọi ông ta.
“Đại sư, ông có ý gì đây? Chúng tôi vẫn chưa xong việc mà…” Gã đàn ông mặt như tướng cướp hét lên.
“Việc của tôi đã xong rồi. Những pho tượng khác chớ có chạm vào đấy. Lấy được đầu tượng Phật, thì các cậu hãy đi ngay đi. Tiền bán đầu tượng cứ chiếu theo thương lượng ban đầu mà chuyển khoản cho tôi.” Gã hòa thượng vừa trả lời câu hỏi của tên kia, vừa tiếp tục đu dây leo lên.
Ông ta có vẻ không phải sức vóc kinh người gì, nhưng động tác thì vô cùng thuần thục.
Gã đàn ông bên dưới khá bực: “Đại sư, ông làm cái trò gì thế? Trước giờ hợp tác đều ngon lành cả mà…”
“Đó là do lúc đó chưa có được hàng ngon. Tôi đành giết thời gian cùng các cậu mà thôi. Bây giờ tôi có việc cần phải giải quyết. Các cậu tự làm tự ăn lấy đi nhé. Mà dẫu sao thì sắp tới tôi cũng chẳng giúp được gì.” Lúc này ông ta đã leo lên tới miệng hang, ba người bên dưới có lên tiếng chửi rửa thì ông ta cũng rất bình tĩnh, trên mặt mang theo nụ cười mỉm.
Chu Tứ Hải nhìn thấy ông ta liền lùi lại mấy bước, lặng im như thóc.
Gã hòa thượng nhìn lão, chắp tay, mỉm cười rồi nói “Tạm biệt!”.
Đương nhiên tôi cũng đi theo bên cạnh hòa thượng đó.
Thân thể ông ta nhìn vào chẳng có gì thay đổi. Luồng ánh kim kia đã biến mất ngay từ khi chui vào người ông ta.
Bây giờ tôi cũng chẳng nhìn ra nổi, ông ta đang thế nào.
Nhưng việc ông ta rời đi trước và cả những ý tứ trong lời nói của ông ta khi nãy, chắc có liên quan đến những luồng ánh kim đó. Bằng không, thì cũng liên quan đến đám khí đen bay khỏi người ông ta.
Tôi vừa đi sau lưng ông ta, vừa ngẫm nghĩ.
Bước chân của ông ra rất gấp, lại có vẻ rành rẽ ngọn núi này, thoáng một cái đã đến chân núi, đi vào Thanh Trà Trang.
Ông ta tắm trong bóng tối, rồi nhanh chóng trở ra, nằm lên giường thật đoan chính, chuẩn bị ngủ.
Tôi nhìn ông ta mới mấy giây, không ngờ ông ta đã ngủ mất tiêu. Hơi thở đều đặn, không có chút dấu hiệu còn thức.
Cảnh mộng không hề thay đổi, không lẽ tôi cứ đứng mà nhìn ông ta ngủ cho đến sáng?
Còn mấy tên trộm đầu tượng Phật nữa. Nếu chúng không ở cùng với gã hòa thượng này, thì sau khi cảnh mộng kết thúc, tôi làm sao báo lại cho Trần Dật Hàm đây? Ghi nhớ diện mạo, sau đó đến nhờ họa sĩ vẽ tranh chân dung trong cục cảnh sát vẽ ra ư?
Ngay lúc tôi đang chần chừ, chợt nghe thấy một tiếng động vang lên từ phía xa, vội quay lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Từng đợt từng đợt sóng cuộn lên, hình như là âm khí.
Là ma ư…?!
Tôi lập tức nhớ đến luồng kim quang bay ra từ tượng Phật, đi vào trong thân thể của gã hòa thượng, mà không khỏi ớn lạnh.
Sao mà nhanh vậy?
Dù đã mất đi sự phù hộ của tượng Phật, nhưng cũng không thể trùng hợp đến như vậy mà chết đi một người, còn biến thành ma chứ?
Sau lưng tôi có một vài tiếng động.
Gã hòa thượng đổi tư thế nằm ngửa sang nằm nghiêng, mở mắt nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.
“Tôi cứ ngỡ ông đi giải quyết cái tai họa ngầm đó rồi. Sao vậy? Ông không làm gì cả sao?” Gã hòa thượng lên tiếng hỏi.
Tôi ngớ người ra.
Đôi mắt của ông ta nhờ ánh trắng rọi vào nên hơi sáng lên, tròng mắt di chuyển từ cửa sổ qua người tôi.
Tôi khẽ lùi lại theo bản năng.
Vẻ mặt hòa thượng tỏ ra khá kinh ngạc, ngồi dậy trên giường, “Ý? Mi không phải vị tiền bối nào đó trong hang động à?”