Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1006 : Âm thanh của cái chết (2)
Ngày đăng: 16:53 30/04/20
Biểu hiện của gã hòa thượng càng lúc càng quái lạ.
Thực ra, ngay từ lúc bắt đầu cảnh mộng, lúc hòa thượng này bắt đầu nói chuyện, thì ông ta đã biểu hiện ra một loại trạng thái khác thường rồi.
Cái kiểu ngồi trò chuyện với tượng Phật và cả những nội dung mà ông ta nói, tất cả đều không giống chuyện một người bình thường làm. Cho dù ông ta đang ôm mục đích gì đó, trên người có một năng lực nào đó đi nữa, thì kiểu hành vi như thế cũng vẫn biểu lộ sự khác thường trong tính cách của ông ta.
Từ trước đến nay, trong những sự kiện quái dị đã trải qua, tôi chưa hề gặp phải người nào có loại thái độ như thế.
Người của Thanh Diệp thì miễn bàn, tuy họ đều tỏ ra thành thục và bình tĩnh trước các sự kiện quái dị, nhưng trong lòng vẫn có chút chán ghét. Dù là Ngô Linh, từng nghiên cứu đủ các loại pháp thuật, nhưng vẫn chỉ hy vọng có thể diệt trừ được các sự kiện quái dị.
Còn những người khác, có lẽ đã tự đắc với năng lực của mình, lấy việc sáng tạo ra hỗn loạn và khủng bố làm niềm vui, dã tâm vô cùng lớn. Nhưng họ đều là người trong cuộc, mọi việc họ làm đều mang theo một mưu đồ nào đó.
Chỉ duy nhất có hòa thượng này, ông ta lấy thân phận người ngoài cuộc, đứng xem một vở diễn, rồi say sưa trong ấy, vô cùng nhập tâm.
Tôi nhìn chằm chằm khuôn mặt của gã hòa thượng hồi lâu.
Ông ta là một người tôi không quen biết, ngay lúc đầu gặp tôi đã xác nhận như thế rồi.
Một người mình không quen biết, một người mình chưa từng gặp lại trở thành đối tượng tôi nhập vào, chuyện này đúng là kì lạ.
Có điều, ngay từ lúc cảnh mộng bắt đầu ở trong hang đá chứa tượng Phật kia, tôi vừa mở mắt ra đã nhìn thấy đầu tượng Phật… Tôi không biết có phải những pho tượng đó đã gây ra ảnh hưởng gì đó không.
Gã hòa thượng đã không còn quan tâm đến tôi nữa, bước những bước chân chậm rãi đi về phía trước, đôi môi mấp máy niệm thầm kinh văn gì đó.
Chắc ông ta đọc bằng tiếng Phạn, chẳng biết âm điệu của tiếng Phạn vốn là như vậy, hay do tiết tấu do ông ta đọc khiến cho lời kinh thêm màu huyền ảo.
Tôi chầm chậm đi theo sau ông ta.
Dần dần, nghe thấy chuỗi âm thanh ngoài lời niệm kinh.
Đó là những tiếng khóc khe khẽ, thoắt ẩn thoắt hiện…
Tôi đưa mắt nhìn quanh, không thấy ai cả. Nhưng hai bên đường đều là các tòa lầu chung cư, không chừng là trong một nhà nào đó, có người đang khóc.
Bước chân của tôi vẫn không dừng lại.
Tiếng khóc không phải ở phía trước tôi, cũng chẳng phải ở đằng sau hay hai bên.
Nó cứ như bóng ma, chỉ lướt qua người tôi, chứ không có vị trí cố định.
“Thế nhưng cách làm của họ thô thiển quá. Xét từ y phục và kiểu tóc trên các pho tượng, thì biết họ là tăng chúng trong chốn Phật môn ở thế kỉ 16, hơn nữa họ là truyền nhân của Quảng Thiện Tông ở thế kỉ 16.”
“Đính… đoong…”
“Lấy góc nhìn trong hiện tại để xét, thì Quảng Thiện Tông chẳng qua chỉ là một giọt nước trong biển cả, đã vậy còn sinh ra không gặp thời, một giọt nước vừa thành hình đã lập tức bốc hơi, chẳng để lại bao nhiêu ảnh hưởng cho Phật giáo.”
“Đính… đoong…”
“Đường lối tu hành của nó, là độ hóa con người, hành thiện tích đức, qua đó tịnh hóa được bản thân, sau khi chết về thế giới Cực Lạc, thoát khỏi sinh tử luân hồi.”
“Đính… đoong…”
“Nhưng đối với người đời, thái độ thu xếp lo liệu của Quảng Thiện Tông, chính là nên tu hành trong chốn luân hồi, để giác ngộ trong một vòng luân hồi nào đó, tiếp nhận truyền thừa của họ.”
“Đính… đoong…”
Hòa thượng buông tay, quay lại nhìn tôi.
Tiếng chuông cửa sinh ra hiệu ứng tiếng vang, lại không ngừng lan xa, tiếng chuông trước vừa dứt, tiếng chuông sau đã xuất hiện, tất cả tiếng chuông liền mạch với nhau.
Tôi nghe chỉ thấy xây xẩm mặt mày, cứ như bị đóng đinh vào màng nhĩ.
Cảm giác bị nhìn chằm chằm đã biến mất, những thứ đó vẫn còn, nhưng chúng đã di chuyển sự chú ý của mình đi.
“Như vậy, đã sinh ra một vấn đề, vấn đề đi ngược quá khứ và hiện tại ở một lý luận đã xác định nào đó.” Hòa thượng nhìn tôi, thần sắc đầy đau buồn và thương tiếc, “Thuở xa xưa, đã có những đại sư phát hiện ra. Thời kì mà hồn ma chịu vất vưởng, chính là thời kì người ta suy tư trước lúc lâm chung. Còn di nguyện gì chưa hoàn thành chăng, có cam tâm tình nguyện đi đầu thai bắt đầu một cuộc sống mới không, những tiếc nuối, đau khổ hạnh phúc, khoái lạc… của kiếp này, tất cả phải được buông bỏ trong thời kì này. Thời kì này, ban đầu được tiến hành sau khi linh hồn đi vào Địa Phủ, nhưng sau một biến động lớn, nó đã bị dời lại thành ngay sau khi người ta chết đi. Từ đó về sau, mỗi một hồn khi đi vào Địa Phủ, đều đã chuyên tâm đi đầu thai. Nếu nghĩ chưa thông, thì phải lưu lại chốn nhân gian, loại có oán niệm sẽ hóa thành ma. Công việc siêu độ mà Phật giáo đã làm với những hồn ma vất vưởng này, chỉ là hỗ trợ họ tự xét lại mình, tự phản tỉnh chính mình, người đưa ra quyết định cuối cùng không phải là chúng tôi, mà chính bản thân của họ. Quảng Thiện Tông đã cắt bỏ quá trình ấy. Đối với người sống thì chẳng phiền gì, nhưng đối với người đã chết, họ sẽ đem sự hoang mang đi luân hồi, đem sự hoang mang đi tái sinh, tệ hại hơn, họ sẽ bị kẹt giữa Địa Phủ và nhân gian, tiến không được mà lùi cũng chẳng xong.”
Hòa thượng không hề quay đầu lại, nhưng ngón tay đặt chính xác lên chuông cổng.
“Đính… đoong…”
Lần này, tôi thật sự đã nghe thấy tiếng chuông, đồng thời, có tiếng vỡ nát của thứ gì đó vang lên.
“Đùng… ầm…”
Tôi cảm nhận được, toàn Thanh Trà Trang trào ra rất nhiều luồng âm khí.
Và luồng âm khí mãnh liệt nhất, xuất phát từ ngọn núi nhỏ có hang động đá kia!